Thục phi ngồi bên giường, bà vừa lau nước mắt, vừa nhìn Tề Tuân. Bà nghĩ ngợi chốc lát rồi nhấc váy đi đến bên cạnh Hoàng hậu, "Nương nương, ta thấy đứa nhỏ này chắc là trúng tà. Bằng không chúng ta mời sư phụ xem cho nó đi. Hai ngày nữa là nó phải theo đại quân xuất chinh rồi, bộ dạng này sao mà đi được chứ?"
Hoàng hậu cũng gật đầu, sắp xếp người đi mời sư phụ từ Tướng Quốc Tự tới, rồi lại cùng Thục phi ngồi bên giường nhìn Tề Tuân đang hôn mê.
Tề Ngạn không hề tin những thứ này, thế nhưng cả hai vị trưởng bối đều có chung ý kiến, hắn cũng không tiện can thiệp, sau cùng chỉ biết đi tới sân đấu võ.
Võ công của Tề Tuân đều do Trấn Quốc tướng quân dạy. Tướng quân là người chính trực, cứng nhắc, bắt được người là phải luyện cho một trận. Hắn là Thái tử còn dễ thở, nhưng sau này Tề Tuân sẽ là võ tướng, nhất định phải trấn giữ biên cương đại Tề, vì thế tướng quân càng thêm nghiêm khắc với đệ ấy hơn. Mười mấy năm qua, Tề Tuân đã luyện được một thân bản lĩnh, sao lại có thể ngã từ trên ngựa xuống chứ?
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù tài nghệ Tề Tuân không bằng người ta, thì binh lính ở sân đấu võ cũng sẽ không đẩy đệ ấy xuống ngựa. Trong đó, khẳng định có vấn đề.
Tề Ngạn vừa ra khỏi Đông cung, một con ngựa trắng khỏe mạnh cũng được dẫn tới. Hắn vừa xoay người lên ngựa, định đi tới sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-ta-trao-doi-than-phan-voi-muoi-muoi/3585989/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.