Vân lão thái thái đang trù tính xem tiếp theo phải làm sao.
Sáng sớm bà ta đang ngủ say thì bị dội cho một chậu nước lạnh, việc này khiến bà ta tức đến đau răng. Nhưng trông bộ dạng hiện tại của Vân Phù giống như bị điên, nên bà ta có chút sợ, chỉ có thể trút cơn giận này lên người Trần Hoa.
Bà ta mặc kệ vết thương trên người, đánh Trần Hoa một trận.
Trần Hoa vừa tránh, vừa nói với Vân lão thái thái: "Mẫu thân, nha đầu chết tiệt kia đang giở trò ly gián chúng ta. Sao con có thể nói người như vậy được chứ? Hiện tại Đại Tráng còn nằm ở trên giường, nếu mẫu thân đánh con bị thương, ai trong nhà sẽ chăm sóc Đại Tráng đây?"
Cánh tay cầm cây chổi của Vân lão thái thái dần hạ xuống, nhưng bà ta vẫn chưa hết giận, vừa đánh vừa mắng: "Ngươi còn dám chỉ tay năm ngón với ta à!"
"Mẫu thân, con sai rồi, người tha cho con một lần đi... Mẫu thân, kỳ thật đều là lỗi của nha đầu chết tiệt kia, nó chính là đồ sao chổi. Người thử ngẫm lại đi, năm nào Đông Chí cũng xảy ra vài chuyện, cả Đại Tráng và mẫu thân nữa, lần này còn bị đánh thành ra thế này. Bình thường Đại Tráng đã từng nếm đau khổ kiểu này đâu? Tiền trong nhà cũng bị vơ vét hết, bây giờ ngay cả bạc để mời đại phụ xem bệnh cho Đại Tráng cũng chẳng còn... Sao nhà chúng ta lại khổ như vậy chứ..."
Nghe mấy lời khóc tang này của nàng ta, Vân lão thái thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-ta-trao-doi-than-phan-voi-muoi-muoi/3585979/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.