Lần này Lang Lực thật sự thanh tỉnh, "Không phải chứ Tang, mảnh đất kia không tốt, đổi lại cũng không có tác dụng gì a. "
"Làm sao có thể vô dụng chứ." Lâm Tang kích động nói: "Lang Lực thúc, thời gian trước chú không phải còn đau lòng đổi lại không nhiều muối sao?"
"Nhưng cái này có quan hệ gì với mảnh đất phía nam kia?" Lang Lực cảm thấy khó hiểu.
"Nếu đổi mảnh đất kia về, chúng ta có thể đi bờ biển làm muối, sau này muốn bao nhiêu muối cũng có, nào còn cần đi xa như vậy đổi muối, còn phải xem suy nghĩ của người ta để đổi đây?" Nghĩ đến cái gì, Lâm Tang lại hỏi: "Đúng rồi, tộc trưởng, vùng biển kia có bộ lạc không?"
Nếu còn có bộ lạc khác, còn phải cùng bọn họ thương lượng, cũng là một chuyện phiền toái.
"Hình như là không có..." Lang Lực theo bản năng theo lời cô hồi tưởng lại.
Chờ phục hồi tinh thần lại, mới nhớ tới Lâm Tang nói rốt cuộc là cái gì, nhất thời kinh hãi: "Tang ngươi nói chúng ta có thể tự mình làm muối?"
Lâm Tang gật đầu khẳng định: "Chỉ cần có nước biển, không lo không có muối, cho nên ta mới đề nghị tộc trưởng ngươi đổi mảnh đất phía nam kia."
"Phía tây lãnh địa chung quanh có hải vực không?" Lâm Tang không có ý nghĩa chân chính đi ra khỏi bộ lạc, cũng lo lắng lời nói của mình làm hỏng lợi ích của bộ lạc.
Cuối cùng từ trong hưng phấn có thể làm muối tỉnh táo lại, Lang Lực nghiêm túc nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-ta-dan-dat-bo-lac-xung-ba-dai-luc/2607065/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.