Hội quán đột nhiên xảy ra mộ vụ mất cắp. Bức tranh chữ mà Cố Tuyết đã tặng cho Trác Lãm không cánh mà bay, tất cả mọi người đang rao riết tìm kiếm nó.
Khi Lâm Nhã Thi đi vào đại sảnh, cô ta và Từ Kiến Quốc quan sát hành động của mọi người, Cố Tuyết và Niên Bác Văn đang trấn an Trác Lãm, mặc dù bức tranh chữ của Cố Tuyết chưa được thẩm định, nhưng chắc chắn nó có giá trị rất cao nếu bán ra thị trường. Vì vậy mà mọi người đang đoán có kẻ nào đó biết rõ giá trị của bức tranh nên mới lấy cắp.
“Sư phụ, bức tranh người treo trên tường đã biến mất sao?”
Lâm Nhã Thi thấp giọng hỏi.
Cô ta tỏ ra lo lắng khi thấy Trác Lãm không vui. Bức tranh đó Lâm Nhã Thi có thấy qua một lần, đó là một bức tranh chữ được viết rất đẹp.
“Đúng vậy. Buổi sáng ta còn ngắm bức tranh chữ đó hơn nửa tiếng, sau khi mấy cháu đến, ta định đem ra cho mọi người cùng xem ta quý bức tranh chữ đó thế nào, thì lại phát hiện nó đã biến mất.”
Trác Lãm thở dài vuốt râu nói.
“Sư phụ có cất ở đâu mà không nhớ không? Chứ nơi này là hội quán tư nhân, người ngoài không thể nào vào đây được đâu ạ!”
Lâm Nhã Thi nghiêm túc hỏi.
Ánh mắt cô ta liếc nhìn Cố Tuyết đang ung dung tự tại. Sư phụ của ả xem trọng Cố Tuyết, vậy mà vào giờ khắc quan trọng này, cô ấy lại tỏ ra bình thản như không.
“Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-ngay-nao-cung-va-mat-tra-xanh-can-ba/3388103/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.