Buổi trưa thương lượng xong, ngay buổi chiều thím Phương đã mang hành lý đến khu nhà.
An Nhu dành sự chào đón nồng nhiệt cho thím Phương, vừa tới đã cho bà tám nghìn tám trăm tệ tiền mặt khiến thím Phương có chút xấu hô.
“Nhất định thím đã phải từ bỏ rất nhiều thứ để tới đây, khoản tiền thưởng này cũng coi như là tiền đền bù.” An Nhu rất hào phóng, dù sao cậu cũng đang dùng thẻ của chú mà.
“Cũng không bỏ nhiều thứ lắm đâu.” Thím Phương cầm tiền thưởng cười ngây ngô: “Tôi vừa mới dọn khỏi nhà, chủ nhà cũng không trả lại tiền đặt cọc. Tôi cũng không muốn tranh cãi với anh ta làm gì, chỉ muốn nhanh tới đây, may mà tới đúng giờ ăn sữa của hai đứa nhỏ.”
“Thím vẫn còn thuê nhà ạ?” An Nhu hơi ngạc nhiên, lúc trước thím Phương làm nhân chứng, nhà họ Bạch đã cho bà một khoản tiền không nhỏ, đủ để bà có thể sống thoải mái phần đời còn lại, tuy là để mua một căn nhà lớn thì không đủ, nhưng căn nhà cho một người ở thì hoàn toàn có thể.
Thím Phương dè dặt liếc nhìn An Nhu, cứ nghĩ đến người thiếu niên trẻ tuổi đứng trước mặt này về sau sẽ trở thành ông chủ của mình, thím Phương có chút khó nói, sau đó, bà vẫn lấy điện thoại di động ra, chỉ cho An Nhu thấy một người trong vòng bạn bè.
“Lúc đó ba mẹ tôi đã mất, trên đời này tôi không còn người thân nào nữa, thấy bà An bị pháp luật trừng phạt, kẻ thù cũng không còn, khoảng thời gian đó... tôi không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/698296/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.