“Sao về nhà mẹ đẻ cũng không nói với tôi một tiếng thế?” Giọng Mạc Thịnh Khang vẫn như trước, ông ta ngồi bên cạnh Trương Vân, giống như người lúc trước nói với bà ta những lời kia không phải là ông ta vậy.
Trương Vân nuốt nước miếng, không nhìn ông ta mà nhìn sang chỗ khác.
“Còn, còn không phải bởi vì Thành Hoàn càng lúc càng hờ hững với tôi sao, bây giờ còn không thèm gọi “Mẹ”.”
Trương Vân suy nghĩ thần thái và giọng điệu ngày trước của mình, hơi ưỡn ngực, đề cao âm lượng.
“Chẳng lẽ một Trình Thịnh, một An Nhu còn chẳng bằng người mẹ là tôi đây hay sao!”
Mạc Thịnh Khang im lặng đánh giá Trương Vân, giơ tay an ủi: “Chỉ là mấy đứa nhỏ nhất thời nghĩ chưa thông thôi, bà cho nó thêm chút thời gian là ổn rồi.”
Trương Vân quay đầu lại nhìn người chồng yếu đuối, nhát gan ngày xưa, nhớ tới đường lui ba mẹ chuẩn bị cho mình, nhớ tới những lời nói với An Nhu ngày hôm qua, chút dũng cảm chợt nhảy lên trong ngực.
“Tôi về nhà mẹ đẻ lâu như vậy mà ông cũng không biết gọi điện thoại cho tôi hỏi thăm gì cả, bây giờ còn không biết xấu hổ đến đây hỏi vì sao tôi về nhà mẹ đẻ ư!”
Trương Vân trở lại tính đanh đá lúc trước, bắt bớ lỗi mắng Mạc Thịnh Khang: “Tôi thấy trong lòng ông căn bản không có người vợ này, không có cái nhà này!”
Mạc Thịnh Khang tỏ vẻ tủi thân: “Tôi cũng không muốn làm phiền bà lúc bà đang không vui, có ba mẹ vợ ở bên cạnh bà tôi còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/698271/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.