Chú thật sự rất ngon.
Giống như kem sữa thuần khiết được bọc trong một lớp sương trắng ngọt ngào, dù liếm thế nào chú cũng sẽ không giận. An Nhu ôm cổ của Mạc Thịnh Hoan, giống như con vật nhỏ, tùy hứng gặm nhắm loạn xạ. Ánh mắt anh dịu dàng, mặc cho cậu thiếu niên trút giận.
Đây có thể... là cách tốt nhất để xoa dịu nỗi sợ hãi.
“Ngồi lên sofa đi.” An Nhu ngẩng đầu, gò má đỏ ửng, giống như con vật nhỏ kiêu hãnh nếm được vị ngọt.
Mạc Thịnh Hoan ôm cậu thiếu niên ngồi lên sofa, còn chưa ngồi vững thì đã bị An Nhu đẩy ngã.
Chỗ nào của anh cũng thu hút cậu. Lúc trước An Nhu rất thèm ăn, bây giờ lại có được cơ hội không dễ dàng gì, làm càn cho đỡ thèm.
Đường nét cổ của Mạc Thịnh Hoan rất mịn màng đẹp đẽ, ngón tay của An Nhu đẩy cổ áo sơ mi của anh ra, làn da trắng lạnh hấp dẫn người ta nhất, phác hoạ rõ ràng, xương quai xanh có độ nông vừa phải, lộ hàng một nửa là gợi cảm nhất.
Trên mặt An Nhu tràn đầy vẻ hạnh phúc, cậu không để ý mà để lại nước bọt trên người của Mạc Thịnh Hoan. An Nhu nhìn vết nước bọt lấp lánh trên cơ bụng, không nhịn được mà nằm nhoài lên người của anh, bật cười.
Đỉnh đầu được chú dịu dàng vuốt ve, An Nhu ngẩng đầu, nhìn thấy đuôi mắt anh phiếm hồng, đang cúi mắt nhìn cậu.
An Nhu nhích nhích lên trên, nằm gọn trong lòng anh, hôn lên quai hàm của anh, nắm một tay của Mạc Thịnh Hoan đặt lên bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/698254/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.