An Nhu chú ý tới động tác nhỏ của chú mình, tò mò nhìn nhìn, thấy Mạc Thịnh Hoan lui về phía sau, ánh mắt hơi tối, anh ngước mắt nhìn về phía An Nhu, lại chỉ chỉ quần áo của mình.
An Nhu nhìn thấy quần áo ướt mồ hôi của chú Mạc, ban đêm gió lớn, lát nữa chắc chắn anh ấy sẽ bị lạnh mất.
Mở chăn mỏng trên người mình ra, An Nhu giống y như sóc bay nhỏ, tiêu sái nghiêng người kéo chăn mỏng trùm lên bả vai Mạc Thịnh Hoan, lại nhón chân kéo kéo chăn bọc ra phía sau anh.
“Mạc tiên sinh, đừng để bị cảm lạnh.” Giọng điệu An Nhu rất nghiêm túc, “Cha bọn nhỏ giờ cũng không thể bị ốm được.”
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan hơi giật mình, một lát sau, anh khẽ mím môi cười.
Chăn hơi ngắn, không che được hai người, Mạc Thịnh Hoan dùng một tay bế thiếu niên, An Nhu ngồi trên cánh tay chú mình, một tay ôm lấy cổ Mạc Thịnh Hoan, vậy là có thể bọc chăn nguyên một vòng, giữ ấm cho cả hai người rồi.
An Nhu ghé lên đầu vai Mạc Thịnh Hoan, ngửa đầu nhìn đèn đường, giờ đã hơi muộn, sân trường chẳng còn mấy sinh viên nữa, chỉ có từng ngọn đèn đường phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Thấy phía đối diện có mấy bạn học cùng lớp đang đi tới, An Nhu lặng lẽ kéo cao chăn lên, cúi đầu làm bộ không thấy họ.
Nhưng mấy bạn cùng lớp kia liếc mắt đã nhận ra người đàn ông cao lớn ngồi trong lớp mình hôm nay, dáng người anh đẹp như người mẫu trên đài T vậy, khuôn mặt thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/698248/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.