Đóng cửa phòng bệnh ngăn tiếng ồn bên ngoài, An Nhu đứng ở cửa, nhìn người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, chậm rãi bước qua.
Ngồi bên giường bệnh, An Nhu sờ sờ trán Mạc Thịnh Hoan, khẽ vuốt mấy sợi tóc loà xoà.
Người đàn ông dường như đang say ngủ, lông mi dài và bao phủ như một chiếc lông vũ màu đen, nhẹ nhàng rơi trên nền tuyết lặng lẽ.
“Mạc tiên sinh.” An Nhu cúi người, ngón tay lướt qua sống mũi thẳng tắp của Mạc Thịnh Hoan, nhìn đôi môi anh hơi khô nứt liền lấy tăm bông thấm nước nhẹ nhàng cọ lên môi anh.
“Em biết anh không muốn tỉnh là vì em đã nói vậy.” An Nhu mím môi, “Em biết sai rồi, em cũng không phải thực sự……muốn rời xa anh.”
Người trên giường vẫn im lặng không đáp lời, hơi thở nhợt nhạt.
“Ba ngày nay, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em phát hiện, bề ngoài là anh không thể rời khỏi em, nhưng thực ra, em mới chính là người không thể rời khỏi anh.” An Nhu ngồi bên giường, rũ mắt nắm tay Mạc Thịnh Hoan.
“Em đã lén đến nhìn anh họp ở công ty, nhìn anh tan tầm, nhìn anh tự mình ngồi trong xe dù đường đang tắc, đột nhiên em phát hiện có lẽ anh cũng không cần em phải ở cạnh nữa, em thực hoảng sợ, bởi vì em……đã không thể rời khỏi anh rồi.” An Nhu gục đầu, chẳng biết biểu đạt cảm xúc của mình ra sao nữa, cậu bỗng trở nên yếu ớt vô lực.
“Có lẽ anh đã phát hiện……” An Nhu chua xót mở miệng, “Gần đây em rất tuỳ hứng, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/698246/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.