An Nhu thản nhiên đón nhận tầm mắt của An phu nhân, sắc mặt không chút biểu cảm.
"An Nhu, con cứu mẹ được không?" An phu nhân đột nhiên vọt tới, rơi lệ đầy mặt: "Mẹ biết từ trước tới nay con là một đứa trẻ ngoan, hồi nhỏ con vẫn luôn muốn mẹ ôm con một lần, con rất yêu mẹ đúng không?"
Triệu Minh Nguyệt không khỏi căng thẳng nhìn về phía An Nhu, Bạch Sùng Đức vỗ về cánh tay vợ mình để bà đừng lo lắng.
Đứa trẻ kia thoạt nhìn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng nếu đã hạ quyết tâm thì sức chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được, không có khả năng chỉ bằng dăm ba câu dễ nghe đã có thể thuyết phục được nó.
Nhìn vẻ mặt đau khổ cầu xin của An phu nhân, An Nhu chậm rãi lắc đầu.
"Bà không phải là mẹ của tôi."
"Tao nuôi mày bao nhiêu năm trời mà mày không mang ơn tao một chút nào sao?" An phu nhân gào thét khàn cả giọng: "Mày chính là cái thứ ăn cháo đá bát! Sớm biết có ngày hôm nay thì tao đã bỏ đói mày để mày chết quách đi, ném mày ra ngoài đường cho mày chết cóng. Tao tốn tiền cho mày đi học, cho mày sống đến tận bây giờ, tất cả đều là công ơn của tao dành cho mày!"
"Phải không?" Bạch Tiêu cười khẩy một cái.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Bạch Tiêu, một người phụ nữ đứng dậy.
An phu nhân nhìn theo tầm mắt của Bạch Tiêu, cả người như thể mất hết sức lực ngồi ngay đơ dưới đất không chút hình tượng.
"Tôi là chị gái của An phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/698206/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.