Thím Dương rót trà cho mọi người. Moise nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn ăn, cười tủm tỉm nhìn về phía An Nhu.
“Ngại quá, không lựa đúng giờ.”
Thím Dương nghe được lời này không nhịn được nhướn mày.
Quả thật không lựa giờ à, ông ngửi thấy mùi mà tới thì có?
“Không sao đâu ạ.” An Nhu cười rạng rỡ với bác sĩ Moise: “Thư ký Lý đã nói trước cho chúng tôi biết bác sĩ sẽ tới, nên tôi đã đặc biệt làm riêng một phần cho bác sĩ.”
An Nhu đi lên kéo ghế dựa ra, bảo Moise ngồi xuống.
“Thật ngại quá.” Moise chỉ vào Bạch Tiêu: “Đây là học trò của tôi, đi theo để ghi chép.”
Moise vừa nói xong, Bạch Tiêu nghiêm mặt cởi nút áo vest, từ bên trong lấy ra kẹp đệm kim loại, phía trên còn có bút.
Được... được rồi.
Thím Dương đi qua giúp Bạch Tiêu kéo ghế dựa, tươi cười gật đầu: “Mời cậu ngồi.”
“Cảm ơn ạ.” Bạch Tiêu ngước mắt nhìn thoáng qua An Nhu, cả người hơi căng thẳng ngồi vào chỗ.
Hai người này tới làm việc, vậy người còn lại thì sao?
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Mạc Thành Hoàn.
“Tôi tới thăm chú hai.” Mạc Thành Hoàn lạnh lùng nói rõ nguyên nhân mình tới đây.
“Ông nội rất lo lắng cho tình trạng của chú hai nên tôi giúp ông đến đây xem thử.”
Không ai kéo ghế dựa cho anh ta, da mặt người này cũng dày, tự động tìm chỗ ngồi xuống.
An Nhu nhìn chằm chằm Mạc Thành Hoàn, hơi nhíu mày, không nghĩ ra ý đồ của người này.
Chẳng lẽ là theo Bạch Tiêu tới đây?
Đồng hồ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/698176/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.