An Nhu nhìn thấy người phụ nữ sau lưng, trong lòng hơi sầu não.
Có thể đến mặt đối mặt được không? Lúc nào cũng lén lút đứng sau người khác, có phải có bệnh gì không vậy.
“Tao có lời muốn nói với mày.” Bà An từ trên cao nhìn xuống thiếu niên, hai tay khoanh trước ngực.
An Nhu quay đầu lại, nhìn thấy đồ ăn trước mặt còn chưa ăn mấy miếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Mày điếc đấy à?” Bà An không nhịn được nhíu mày, từ khi nào mình lại bị người khác coi nhẹ như vậy!
An Nhu dùng đũa gắp một miếng cơm, bỏ vào trong miệng.
Tề Trừng ngồi đối diện An Nhu, chân tay hơi luống cuống.
Sao mẹ của An Nhu lại làm vậy? Lần đầu tiên đến đã lôi thẳng người đi. Lần thứ hai đến thì lại là dáng vẻ vênh váo đắc ý.
Cũng may là biết rõ đó là mẹ của An Nhu rồi đấy, chứ nếu không biết còn tưởng là chủ nợ của cậu.
Bà An híp mắt: “Từ ngày mày đến nhà họ Mạc đã trực tiếp cắt đứt liên lạc với tao. Sao hả, ôm được cái đùi lớn rồi là không nhận người mẹ là tao nữa à?”
Tề Trừng kinh ngạc liếc mắt nhìn đối diện.
An Nhu thật sự kết hôn rồi sao?!
Bà An lướt qua nét mặt của Tề Trừng, mỉm cười: “Xem ra bạn học của mày còn không biết chuyện này nhỉ. Có muốn tao nói cho mọi người biết chuyện mày gả cho cho một tên bị bệnh tâm thần không?”
Gả cho một tên tâm thần?
Tề Trừng trợn tròn mắt, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/698172/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.