Ông chú đồng ý quá nhanh ngược lại khiến An Nhu cảm thấy hơi không quen. Dựa theo tình hình của hai nhãi con nhà cậu thì ít ra còn phải cò kè mặc cả hai ba lần mới được.
Dương như sợ An Nhu không thấy rõ, Mạc Thịnh Hoan còn xê dịch vào chính giữa, sau đó nhìn cậu, nghiêm túc chớp mắt một lát.
Ông chú xích lại hơi gần, bởi vì hai người đều nằm nghiêng nên An Nhu cảm thấy chóp mũi của mình sắp cọ trúng đối phương.
Chạm vào gương mặt hờ hững xuất trần như trích tiên này.
Mạc Thịnh Hoan hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng lướt qua môi An Nhu. An Nhu cảm nhận được một chút ngứa ngáy, còn có hơi ấm dịu nhẹ.
“Cảm ơn anh Mạc, tôi biết rồi.” Vành tai An Nhu đỏ lên, mím môi rụt cổ ra sau.
Dường như Mạc Thịnh Hoan cũng nhận thấy điều gì, chậm rãi xê dịch ra sau, để lại khoảng trống giữa hai người.
“Không phải tôi ghét bỏ anh.” An Nhu lập tức giải thích, ngượng ngùng xoa nắn vành tai: “Tôi cảm thấy hơi ngứa ngáy.”
Ánh mắt thiếu niên ướt át mà ngoan ngoãn, làn da trắng mịn như được phủ thêm một lớp ánh sáng mềm mại dưới ánh trăng, bên tai và mặt bên hiện lên màu hồng nhạt, thoạt nhìn như thật sự bị kích thích.
Thấy Mạc Thịnh Hoan xê dịch về phía trước, An Nhu nằm thẳng người, nhắm mắt lại.
Đừng để bụng, mau ngủ đi.
An Nhu thu hồi di động, đặt bên cạnh cánh tay, không hề ngoại lệ lại đụng vào tay của Mạc Thịnh Hoan, sau đó bàn tay to nắm bàn tay nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/698161/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.