“Chuyện trong trường học, bảo tôi thu học phí.” An Nhu hạ giọng lắc điện thoại: “Có phải làm phiền đến anh rồi không?”
Lời còn chưa dứt, điện thoại lại bắt đầu rung. An Nhu cầm điện thoại, xấu hổ sờ lên chóp mũi: “Tôi xuống tầng một đây.”
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan hờ hững, nhìn theo hình dáng cậu rón ra rón rén rời khỏi phòng sách, ánh mắt lại lần nữa trở về trên sách.
Học phí một lần thu hai trăm, cơ bản có thể quản lý bốn năm, sau khi tốt nghiệp, nhiều thì hoàn trả, ít thì bổ sung thêm. An Nhu chọt chọt điện thoại của mình, làm thế nào cũng không mở được chuyển khoản mà đối phương gửi tới. Bỗng chốc, màn hình điện thoại đen ngòm, hoàn toàn chết máy.
Chiếc điện thoại này đã dùng gần năm năm, cũng được xem như sống lâu trong hàng ngũ điện thoại thông minh rồi, kính cường lực cũng đã nát. An Nhu vốn muốn mua một cái mới về dán lên, nhưng mà điện thoại đã quá cũ, tìm khắp nơi không có cái nào phù hợp.
Theo kinh nghiệm trước đây, cậu sạc pin cho điện thoại, yên lặng chờ hơn mười phút. Điện thoại thông minh quật cường khởi động, tiếp tục làm việc cho chủ nhân.
An Nhu vừa thu tiền vào tên vừa sờ tấm thẻ ngân hàng kia trong túi tiền. Thím Dương nói hạn mức thẻ này có năm mươi vạn, mình tiêu ra hai ba ngàn, mua một cái điện thoại mới chắc là không quá đáng đâu nhỉ?
Giờ ăn tối, An Nhu đang cân nhắc xem mua điện thoại nào vừa đẹp vừa rẻ thì đột nhiên cậu nghe thấy thím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-lien-hon-voi-chu-cua-nam-chinh/698151/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.