Người dịch: Pey (Lady_Luu)
Gió nổi lên, một trận hương hoa quế thanh thuần thổi tới, gió còn cuốn những cánh hoa dâm bụt lên, màu tím nhạt của cánh hoa ồn ào huyên náo, nhẹ nhàng rơi xuống hai người đang chim chuột trước mặt bao người.
Thời gian dường như tạm dừng.
Chỉ có Mặc Phù Bạch khóe miệng cong lên, cho đến khi nụ cười tươi tắn như gió xuân tới...
Ngoại trừ...
"Con của mẹ ơiiiiii !!!"
Giây tiếp theo nụ cười gió xuân bị tắt ngúm như chưa từng tồn tại.
Cảm nhận được chủ nhân biến hóa, Từ thị vệ dám khẳng định màn bị sàm sỡ đó là do ngài ấy cố tình!!!
Khương Ấu An còn chưa hoàn hồn khỏi nụ cười như gió xuân kia, Thần Nam vương phi đã nhào tới, "Mau tránh ra."
Khương Ấu An ngơ ngác buông ra, lui về sau vài bước, mắt thấy mẹ chồng ôm đại boss gào khóc, "Con ơi, rốt cuộc mẹ có thể nhìn thấy con đứng lên rồi, dù chết cũng có thể nhắm mắt..."
Mặc Phù Bạch: ...
"Con trai ơi!"
"Chúc mừng Hoàng thẩm, anh Phù Bạch có thể đứng lên quả thật là chuyện mừng trên đời, nếu Phụ hoàng biết được khẳng định cũng sẽ cao hứng cho Hoàng thúc!"
Nhị hoàng tử Mặc Tử Hiên lại gần, gương mặt tuấn tú mỉm cười chúc mừng.
Theo sau đó có tiếng của ai đó vang lên, "Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Thế tử..."
Khương Ấu An nghe giọng nói của thiếu niên kia chợt cứng đờ căng thẳng, cô máy móc quay đầu nhìn qua, người thiếu niên tuấn tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-cac-anh-hoi-han-roi/3738637/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.