Gió nổi lên, một trận hương hoa quế thanh thuần thổi tới, gió còn cuốn những cánh hoa dâm bụt lên, màu tím nhạt của cánh hoa ồn ào huyên náo, nhẹ nhàng rơi xuống hai người đang chim chuột trước mặt bao người.
Thời gian dường như tạm dừng.
Chỉ có Mặc Phù Bạch khóe miệng cong lên, cho đến khi nụ cười tươi tắn như gió xuân tới...
Ngoại trừ...
"Con của mẹ ơiiiiii !!!"
Giây tiếp theo nụ cười gió xuân bị tắt ngúm như chưa từng tồn tại.
Cảm nhận được chủ nhân biến hóa, Từ thị vệ dám khẳng định màn bị sàm sỡ đó là do ngài ấy cố tình!!!
Khương Ấu An còn chưa hoàn hồn khỏi nụ cười như gió xuân kia, Thần Nam vương phi đã nhào tới, "Mau tránh ra."
Khương Ấu An ngơ ngác buông ra, lui về sau vài bước, mắt thấy mẹ chồng ôm đại boss gào khóc, "Con ơi, rốt cuộc mẹ có thể nhìn thấy con đứng lên rồi, dù chết cũng có thể nhắm mắt..."
Mặc Phù Bạch: ...
"Con trai ơi!"
"Chúc mừng Hoàng thẩm, anh Phù Bạch có thể đứng lên quả thật là chuyện mừng trên đời, nếu Phụ hoàng biết được khẳng định cũng sẽ cao hứng cho Hoàng thúc!"
Nhị hoàng tử Mặc Tử Hiên lại gần, gương mặt tuấn tú mỉm cười chúc mừng.
Theo sau đó có tiếng của ai đó vang lên, "Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Thế tử..."
Khương Ấu An nghe giọng nói của thiếu niên kia chợt cứng đờ căng thẳng, cô máy móc quay đầu nhìn qua, người thiếu niên tuấn tú đằng sau nam chính Mặc Tử Hiên mặc trang phục thái giám, là Lâm Tang!
Tuy trang phục thái giám màu sắc ảm đạm nhưng khó mà ẩn đi khí chất sạch sẽ và thoải mái của người nọ, da thịt trắng nõn, môi hồng răng trắng, khi đối diện với Khương Ấu An, đáy mắt người nọ tràn ngập ý cười.
Từ thị vệ đã đẩy xe lăn tới để Mặc Phù Bạch ngồi xuống, đại khái là cảm nhận được hơi thở cô gái nhỏ có chút vấn đề, Mặc Phù Bạch theo tầm mắt của cô nhìn thấy người nọ, ánh mắt không khỏi sâu thẳm.
Thần Nam vương phi và Nhị hoàng tử Mặc Tử Hiên đang nói cái gì đó, Khương Ấu An một chữ không nghe vào, lúc này cô đang nhớ lại ký ức đời trước.
Lúc đó cô bị đuổi ra khỏi vương phủ vẫn luôn ở tạm trong nhà Tam thúc, nam chính Mặc Tử Hiên và Khương Diệu Diệu gặp gỡ thì cô cũng gặp lại người quen cũ đã mất tích bốn năm, là người bạn thuở nhỏ của cô, Lâm Tang, sau khi anh ta trở thành hoạn quan bên cạnh Nhị hoàng tử.
Mất đi ký ức trước khi xuyên sách, cô đã không được người nhà yêu quý càng ngày điên cuồng nhắm mũi nhọn vào Khương Diệu Diệu, chính Lâm Tang giúp cô vài lần trong kế hoạch ấy, cô cũng toàn tâm tin tưởng anh ta, tới một ngày nọ anh ta tâm sự với cô rằng không muốn làm hoạn quan trong cung, chỉ muốn một mái nhà ấm áp, cô thậm chí cảm kích anh ta nguyện ý cùng Lâm Tang làm người nhà cho lẫn nhau hơi ấm tình người trên đời này.
Đến cuối cùng thì sao?
Anh ta đi nói mọi người rằng chính cô quyến rũ anh ta, lúc đó cô tuy rằng bị đuổi khỏi vương phủ nhưng vẫn chưa có nhận được thư hòa ly từ chồng.
Tai tiếng, hỗn loạn và phản bội.
Ba từ này cuộc đời cô được trải nghiệm rõ rệt hơn ai hết.
Cô cắn răng không thừa nhận có quan hệ xác thịt với Lâm Tang nên bị người kéo ra đánh gậy tới chết.
8 tuổi về kinh thành, 10 tuổi gặp gỡ Lâm Tang, ở nhà họ Khương sống không thoải mái, cô đều đi tìm Lâm Tang tâm sự, bọn họ từng là người tín nhiệm lẫn nhau, bí mật giấu trong lòng cô chỉ có Lâm Tang rõ.
Còn anh ta thì sao?!
Ở lúc cô không ngờ đến hung hăng thọc cô một đao!
Khương Ấu An dần bình tĩnh lại, cô lại nhớ tới nội dung trong tiểu thuyết, sau khi nữ phụ ác độc Khương Ấu An nguyên gốc chết đi, Lâm Tang được trọng dụng cũng trở thành người tín nhiệm của cặp đôi nam nữ chính, gần cuối câu chuyện, đại boss phản diện Mặc Phù Bạch bị tiêu diệt xong, Lâm Tang đã đạt tới vị trí dưới một người trên hàng ngàn người.
Khương Ấu An tìm cớ tránh đi, cô sợ chính mình còn tiếp tục ở lại sẽ không nhịn được đi giết Lâm Tang.
Trở về viện Tử Lâm đổi quần áo mới, Khương Ấu An đi tới phòng bếp xem nồi canh gà hầm của mình, còn chưa tới nơi đã nghe giọng nói đáng ghét ở sau lưng.
"Thế tử phi, xin dừng bước."
Khương Ấu An quay đầu lại, nhìn mặt mày tươi rói của Lâm Tang, khóe miệng mỉm cười nhìn cô.
Cô trầm mặt xuống lạnh lẽo nhìn anh ta.
Lâm Tang coi như không nhìn thấy vẻ lạnh lùng của cô gái, chậm rãi đi tới gần cô, bảo trì khoảng cách nhất định, mỉm cười lễ phép nói: "Cách biệt bốn năm, đã lâu không gặp."
Khương Ấu An nhìn anh ta một lát, vẫn không nói chuyện.
"Hiện tại nhìn Ấu An sống tốt, anh liền thỏa mãn..." Lâm Tang cười nhẹ.
Khương Ấu An cười lạnh hừ ra tiếng, "Trong lòng anh là nghĩ vậy sao?"
Lâm Tang chợt ngây người chốc lát, dò hỏi: "Ấu An còn trách cứ anh đi mà không từ biệt? Anh gặp một chút chuyện..."
"Tôi đối với chuyện của anh không có hứng thú, còn có, tên húy của tôi không phải để người như anh gọi thẳng, làm nô tài phải có bổn phận của nô tài." Khương Ấu An lạnh lùng răn đe.
Lâm Tang trong mắt khẽ lóe lên tia sáng lạ thường, rất nhanh che giấu lại khẽ cười nói: "Em không hiếu kỳ vì sao anh tiến cung làm hoạn quan sao?"
"Vị đại nhân này cảm thấy làm hoạn quan là chuyện vinh quang đáng khoe khoang sao?" Khương Ấu An không chút lưu tình châm chọc.
Lâm Tang hơi cứng đờ, khóe miệng tươi cười cũng thu liễm lại, "Vâng, Thế tử phi nói đúng, là nô tài hồ đồ..."
Kiếp trước, Khương Ấu An có chút rung động với con người Lâm Tang, lúc mở trở về nhà họ Khương ở kinh thành, mỗi khi cô cảm thấy oan ức sắp không chịu đựng nổi, là Lâm Tang nhẫn nại khuyên nhủ cô, cho cô sự duy trì rằng chỉ cần thật lòng đối tốt với người khác, bọn họ ngày nào đó sẽ tiếp nhận cô để ý cô, Lâm Tang đã từng là người bạn tri kỷ, là chỗ dựa tinh thần của cô, chẳng sợ sau khi anh ta mất tích, cô cũng nhớ rõ những lời mà anh ta từng nói.
Nhưng sự thật chứng minh, đám người họ Khương kia chưa bao giờ để ý đến cô, kể cả người bạn tri kỷ hay nói đạo lý với cô cũng phản bội cô, dẫm đạp cô dưới chân. Đối với đám người họ Khương kia cô có thể tùy ý lạnh nhạt đối đãi, chỉ riêng kẻ khốn nạn Lâm Tang này, cô hận không giết anh ta.
Khương Ấu An điều chỉnh tâm trạng lại, giữa mày không hề che giấu sự ngạo nghễ, "Lâm công công, ngày sau tốt nhất cách xa Bổn thế tử phi, không cần xuất hiện trước mặt Bổn thế tử phi làm ô uế đôi mắt này."
Nói xong, Khương Ấu An xoay người rời đi.
Lâm Tang vẫn đứng đó dõi theo bóng hình xinh đẹp càng đi xa, anh ta chợt cười nhẹ ra tiếng.
Tiếng cười không có chút dịu dàng nào, chỉ có ám ảnh tận cùng và đen tối, anh ta lẩm bẩm: "Thật làm người khác chấn động mà, em có phải là em Ấu An ngày xưa? Mới mấy năm mà em đã thay đổi đến vậy? Là do anh rời đi khiến em vì yêu mà sinh hận?"
\\ Ọe!!! \\
"Em đang căm hận anh sao? Ấu An à, em biết không? Em và anh là một dạng người nên đứng ở chỗ âm u kéo dài hơi tàn để tồntại!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]