Không chỉ có Khương Tuyết Dao và Xuân Đào xem ngây người, mà người xem ở bên ngoài cũng ngây dại ra.
Một đám người còn chưa có hoàn hồn, đắm chìm tiếng tỳ bà vừa rồi.
"Vừa nãy là tiếng gì của nhạc cụ nào thế?"
"Hình như là tiếng đàn của tỳ bà?"
"Tiếng tỳ bà quá tuyệt vời! Tại hạ nghe mà rùng gợn cả người!"
"Ui chu choa... khí thế cực đỉnh! Là ai đang chơi đàn tỳ bà?"
"Mau, đu qua đó xem!"
Khương Ấu An còn chưa biết chính mình gảy khúc dạo đầu của khúc Thập diện mai phục lực sát thương bao nhiêu lớn, cô bây giờ chỉ thấy cả người nóng ran mồ hôi đầy trán.
Không hổ là khúc nhạc kinh điển trong kinh điển, mỗi lần cô chơi đều ra mồ hôi đầy người.
Một phần cũng bị mị lực của Thập diện mai phục gây ra.
Phải biết rằng năm đó ba mẹ cô dường như điên cuồng đăng ký các khóa học bổ túc, muốn đem 18 võ nghệ kỳ tài đều dính lên người cô, cho nên lần kiếp thứ hai dù bị mất ký ức nhưng năng lực học tập rất mạnh.
"Chị Tuyết Dao, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi!"
"À... ừm... được!"
Khương Ấu An trả đàn tỳ bà lại cho chị, sau đó hít một hơi thật sâu, sắc mặt bình tĩnh trở lại.
Mười ngón tay đặt trên dây đàn cổ cầm, cô bắt đầu trước.
Tiếng đàn du dương vang lên...
Dưới khán đài khách đến xem có người hô lên, "Lại bắt đầu kìa! Mọi người yên lặng hết nào!"
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-cac-anh-hoi-han-roi/3715161/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.