Nhìn một bên mặt của đại boss cho đến lông mi dài như cánh bướm khẽ nhấp nháy rung động, Khương Ấu An cười rộ hai lúm đồng tiền thật sâu, "Ngài không vui vẻ sao? Một chút cũng không có thiệt à?"
Khương Ấu An nhích lại gần, mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt chui vào chóp mũi Mặc Phù Bạch, anh không có liếc nhìn cô mà nhỏ giọng nói: "Nói là sẽ chữa khỏi, cũng phải xem có thật sự chữa trị tốt không đã."
Cô cười nói: "Đó là Bạch thần y tiên sinh đấy, nếu là tiên sinh đã nói như vậy, khẳng định sẽ chữa khỏi! Mặc Phù Bạch, thiếp biết hiện tại trong lòng ngài chắc chắn đang vụng trộm vui vẻ, đúng không?"
Đổi lại là cô ngồi xe lăn suốt mấy năm trời, đột nhiên có một ngày trị được chân dĩ nhiên sẽ cao hứng đến ngủ cũng phải cười tỉnh giấc, cô biết Mặc Phù Bạch trong lòng hẳn là vui vẻ chỉ là dựa vào cái tính tình lạnh nhạt sự đời nên không có biểu hiện ra bên ngoài.
"Không có." Mặc Phù Bạch phủ nhận, tựa hồ có ý cách xa Khương Ấu An một chút nhưng vừa mới nhích một xíu đã bị kẻ gian tấn tới còn đem khuôn mặt nhỏ áp sát lại.
"Còn nói không, ngài dừng ở trang sách này hơi lâu rồi đấy!"
Khương Ấu An nổi ý trêu chọc, đôi mắt hiện lên gian xảo.
"Là cô quấy rầy muốn nói chuyện."
Mặc Phù Bạch quay đầu đi, khẽ đối diện với ánh mắt Khương Ấu An, bắt gặp ý cười trêu chọc của cô nàng.
"Rõ ràng là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-cac-anh-hoi-han-roi/3629896/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.