Không biết quá bao lâu, trong viện thanh âm dần dần biến mất. Bầu trời cũng ngả dần về phía tây.
Gió lạnh khẽ lùa vào phòng.
"Thiếp thân có việc phải ra ngoài trước." Khương Ấu An nhẹ giọng nói. Mặc Phù Bạch không có xem cô, chậm rãi nói: "Mềm lòng?"
Khương Ấu An sửng sốt, đột nhiên cười ra tiếng, "Ngài đoán sai rồi..."
Cô mang chăn mỏng ở ngoài phòng, giũ ra sau đó đắp lên đùi Mặc Phù Bạch, khóe miệng cô cười nhạt nhòa, "Thiếp sẽ không giẫm lên vết xe đổ."
Mặc Phù Bạch ngước mắt, nhìn chăm chú khóe miệng vợ mình.
Khương Ấu An rời khỏi phòng ở viện Tử Lâm.
Còn chưa tới nơi, liền nghe được tiếng thét thương tâm của Hà thị lẫn tiếng kêu thảm của Khương Diệu Diệu.
Từ xa nhìn lại, thấy hai gã sai vặt vương phủ, mỗi người cầm gậy bản to, lần lượt nện gậy lên người Khương Diệu Diệu.
Hà thị và đám người Khương Tu Trạch bị thị vệ cản trở không thể tiến lên giúp Khương Diệu Diệu.
"Khương Ấu An!!", Khương Tu Trạch trong mắt bốc hỏa.
Hà thị vừa nghe đến tên con gái, liền đứng thẳng người, thất tha thất thểu tới Khương Ấu An, "Ấu An, con đi cầu xin mẹ chồng con và phu giúp con, quỳ xuống dập đầu cũng được, nhất định phải cầu xin tha tội cho em gái con tránh phạt gậy nặng thế này đi?"
Hà thị nắm lấy tay con gái, nước mắt đầy mặt nhìn mặt mũi thờ ơ của Khương Ấu An.
Cô nghe được tiếng kêu khóc của cô em gái ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-cac-anh-hoi-han-roi/3559763/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.