Khương Ấu An chậm rãi mở to mắt.
"Thế tử phi, người rốt cuộc tỉnh!" Xuân Đào khóc to, đỡ Khương Ấu An ngồi dậy tới.
" Đây là vương phủ? Làm sao ta trở về được vậy?", Khương Ấu An nhéo nhéo giữa mày. Cô nhớ rõ đang phát bệnh ở Hắc Thủy Lĩnh, sau đó đầu óc mê mang, dường như nhìn thấy đại boss, kế đó thì...
Khương Ấu An chợt bị ấn nút pause lại.
"Vâng, là Thế tử Điện hạ phái người tới... Thế tử phi đã ngủ suốt hai ngày liền..."
Tuy rằng nhớ rõ không rõ lắm, nhưng Khương Ấu An chắc chắn cô đã nói gì với anh ta. Chắc chắn là anh đi tìm kiếm mình! Giống như... có gọi thẳng tên người ta... và còn... ăn đậu hủ đại boss?
Giây tiếp theo, Khương – tôm luộc - Ấu An bốc khói.
Cô chui vào trong chăn quấn người thật chặt, ahhh nhớ lại rất thẹn thùng. Chuyện xấu hổ thế này chi bằng quên phắn nó đi!
"Thế tử phi, người có phải không thoải mái chỗ nào sao? Nô tỳ lập tức đi mời đại phu...", còn không đợi Khương Ấu An ngăn cô bé lại, Xuân Đào nhanh nhảu chạy như bay chớp mắt không thấy bóng người.
"A a a!"
Khương Ấu An ôm chăn ở trên giường qua lại lăn, gào thét nội tâm. Hình như cô còn khen đại boss lớn lên đẹp trai... còn làm nũng người ta nói sẽ ngoan... ông trời ơi, hãy giáng đạo Thiên Lôi xuống đánh chết sắc nữ là con đi!! Không còn mặt mũi nào gặp người. Cô nắm rồi vò tóc, tiếp tục quắn quéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-cac-anh-hoi-han-roi/3523291/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.