🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sắc trời bắt đầu tối dần.

Bên trong viện Tuyết Tùng.

Thần Nam vương phi quăng cái gương lên bàn trang điểm, "Bực bội quá, mấy cái nốt đỏ này năm rồi nửa tháng là lặn đi, năm nay gần một tháng rồi còn chưa chịu biến mất, cứ thế này sao ta dám ra cửa?"

Vừa lúc có nha hoàn bưng cháo tổ yến vào, mẹ Trương nhận lấy, cung kính đưa lên, "Vương phi, lão nô suy nghĩ, trong phủ xảy ra rất nhiều chuyện, người ưu tư quá nhiều, mặt mới không khỏi hẳn."

Mẹ Trương cẩn thận chọn lọc từ mà nói nhỏ nhẹ.

Chủ yếu Vương phi buồn bực tâm tình không tốt, chỉ vì mặt nổi nốt đỏ.

"Trong phủ có việc gì chứ? Nhiều lắm là nàng dâu mới cưới kia xảy ra tranh cãi với Mộ tiểu thư... Nói đến con bé đó, ta có nhớ lần trước nó đã đưa cái gì gọi là mặt nạ sao?"

Thần Nam vương phi dứt lời rồi lại nói: "Vẫn là thôi đi, nếu dùng tới, mặt ta càng không khỏi thì biết làm sao bây giờ?"

Mẹ Trương đề nghị nói: "Vương phi có thể dùng thử một lần mà, nếu không được thì chỉ một lần cũng không ảnh hưởng to lớn gì."

Lần này Thần Nam vương phi nghe cũng lọt tai, lại sai mẹ Trương đưa hai lọ sứ kia lên, mẹ Trương dùng muỗng nhỏ đào một ít hỗn hợp trong lọ cao, sau đó dựa theo Thế tử phi hướng dẫn, bôi lên mặt Vương phi.

"Mùi cũng thật thơm."

Chờ qua nửa nén nhang, Vương phi đi rửa mặt lại.

"Ôi chao, vương phi!"

Thần Nam vương phi bị dọa sợ, "Làm sao? Có phải càng sưng đỏ hơn?"

Mẹ Trương kinh ngạc nói: "Không có, mấy nốt đỏ ấy giảm sưng rất nhiều!"

Mang gương tới, Thần Nam vương phi soi mặt, phát hiện mấy nốt đỏ nổi chi chít trên má có vẻ lặn xuống không ít.

Hơn nữa bà vuốt ve mặt mình, cảm giác mềm mượt rất nhiều.

"Cái gọi là mặt nạ thật sự có hiệu quả?" Thần Nam vương phi mở to hai mắt.

"Vương phi, quả thật có hiệu nghiệm đó! Hơn nữa, làn da của người nhìn căng mọng rất nhiều!" mẹ Trương nhịn không được nhìn hai lọ sứ trên bàn, sinh ra cảm giác muốn thử. Đi theo hầu hạ Vương phi nhiều năm, ít nhiều cũng ảnh hưởng thói quen của người, so với ngày thường bà chú trọng dưỡng nhan hơn các ma ma khác trong phủ.

"Con bé này có bản lĩnh thật, đi đi, tới viện Tử Lâm!"

Mẹ Trương chạy nhanh cản lại: "Vương phi, đêm đã khuya rồi, chi bằng ngày mai hãy đi?"

"Bà nói rất đúng! Không thể quấy rầy con ta nghỉ ngơi!"

Hôm sau.

Mặt trời vừa lên.

Thần Nam vương phi dẫn theo mẹ Trương và một số nha hoàn đi tới trước cửa viện Tử Lâm, lại nghe nói nàng dâu đã rời phủ từ sớm.

"Con bé này trốn nhanh thế?"

"Vương phi, người nhanh chân tới thăm Thế tử điện hạ đi?"

Thần Nam vương phi nhìn về phía phòng đọc sách của con, "Chắc giờ này con còn xem sách, ta không đi quấy rầy nó, mẹ Trương, nghe bà nói lúc trước nàng dâu mới cưới không có nha hoàn hầu hạ?"

"Vâng! Lão nô xác thật có chuyện như vậy.".

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân 2. Thần Ẩn 3. Đại Mạc Hoang Nhan 4. Kiềm Chế Là Không Thể =====================================

Thần Nam vương phi trầm ngâm một lát, "Con ta cũng không thích có nha hoàn bước vào viện Tử Lâm, không bằng tìm cho nàng dâu một vài người, an bài một cái sân khác, đưa vài đứa lanh lợi qua đó."

Vừa dứt lời, cửa phòng sách mở ra, Từ thị vệ đẩy xe lăn Mặc Phù Bạch từ trong ra tới. Không chờ mẹ mình nã pháo nói liên tục, Mặc Phù Bạch ngắt lời: "Không cần an bài ở sân khác."

Hắn dừng một chút, "Gọi hết những nha hoàn trong phủ ra đây đi."

Thần Nam vương phi tuy khó hiểu, vẫn là dựa theo lời con trai mà làm.

Trước cửa viện Tử Lâm, nha hoàn trong phủ đều đã đến đủ. Mặc Phù Bạch thần sắc lãnh đạm quét một vòng, dừng lại ở một người, "Là cô bé đó đi."

Bị Thế tử điện hạ chỉ điểm, là Xuân Đào.

Thần Nam vương phi không hiểu, con của bà chừng nào để bụng tới chuyện nhỏ này?

Ngày xưa cấm tuyệt đối nha hoàn bước vào viện Tử Lâm, giờ không chỉ Khương Ấu An ở mà còn tự mình chọn nha hoàn cho nàng dâu? Thần Nam vương phi mang một bụng nghi vấn bị đưa về viện của mình.

Cao thị vệ thừa dịp chủ tử nhà mình nghỉ trưa, túm lão Từ tới góc khuất.

"Người anh em, có phải dạo gần đây chủ tử chúng ta có gì đó khác lạ?"

Từ thị vệ cười hắc hắc, "Anh mọc đôi mắt đó thiệt uổng mà, còn chưa nhìn ra được chủ tử đối đãi với Thế tử phi khác thường ~"

Cao thị vệ lập tức phản bác, "Bậy bạ, Thế tử điện hạ chỉ cảm thấy cô ta đáng thương thôi, có cái gì đối đãi khác thường, anh đừng có nói bậy!"

Từ thị vệ ha hả nói: "Lão Cao, nhà mi và tôi đi theo chủ tử cũng mười mấy năm, lão có thấy chủ tử từng đồng cảm với một cô gái khác chưa? Giống như ngày Thế tử phi lại mặt... Tôi liền cảm thấy có mùi lạ rồi, tối qua sắp xếp lại suy nghĩ, ngày ấy sao Thế tử lại để nàng dâu mình đi xe ngựa vương phủ về nhà? Hửm?"

Cao thị vệ nói mà không nghĩ ngợi: "Hôm đó cô ta không đi xe ngựa vương phủ mà đi xe nhỏ tồi tàn kia về, không phải làm mất mặt vương phủ sao?"

Từ thị vệ trợn mắt, "Ngu xuẩn, Thế tử phi được gả tới là do tranh chấp quyền thế trên triều đình, Thế tử điện hạ cho rằng mất mặt khi để vợ mình đi xe ngựa nhỏ sao, nếu không thì hôm thành thân đã đuổi người đi rồi, hà tất làm điều thừa thãi? Lại nói thêm, khi nào chủ tử để ý qua mấy lời đồn vớ vẩn ngoài kia sao, có người nói Thế tử xấu xí mà người có quan tâm tới chăng? Theo tôi thấy, Thế tử điện hạ để cô vợ nhỏ mình đi xe ngựa về phủ, chính là nói cho mấy người đó biết, Thế tử phi sẽ không bị đuổi ra khỏi vương phủ."

Cao thị vệ trầm nagam như ông già, sau đó nói: "Chỉ ngồi xe ngựa vương phủ mà anh có thể tưởng tượng ra nhiều thứ? Đầu óc có bệnh thật sự."

Từ thị vệ trừng mắt hắn một cái, "Càng không thể trách nha hoàn trong phủ chả có ai thầm mến lão Cao mi, ngu như con bò."

Cao thị vệ:... mẹ nó đâm xuyên tim cục cưng.

Từ thị vệ tiếp tục giải thích: "Không nói đến chuyện xe ngựa, ngày ấy tôi dẫn theo nhiều thị vệ vương phủ theo Thế tử phi về nhà mẹ đẻ, lúc trở về Thế tử điện hạ có từng nói qua cái gì?"

"Cái này đại biểu cho cái gì?"

"Tôi lại hỏi đầu bò của mi, Thế tử phi lại mặt, không về nhà họ Khương mà đi tới nhà Tam thúc của người, người dân kinh thành nghị luận sôi nổi, lúc Thế tử phi hồi phủ, có thấy chủ tử xử phạt người không?"

Cao thị vệ thẳng sống lưng dõng dạc nói: "Cái này tôi biết! Cô ta điều chế huân hương giúp chủ tử giảm chứng đau đầu, người không đau đầu tự nhiên cũng không có tâm tình xấu, coi như cô ta có công lao nhỏ xíu!"

"Mẹ nó!" Từ thị vệ phì một cái, "Hôm Vương phi hồi phủ, chuyện đầu tiên là gọi Thế tử phi tới, chính là tính sổ với người, ngày đó Thế tử tại sao tới viện Tuyết Tùng?"

"Vương phi tính toán ở chùa miếu nửa tháng, ai ngờ đột nhiên hồi phủ, Thế tử điện hạ lo lắng có chuyện gì, đi thăm mẹ mình thì có cái gì chứ? Lão Từ, tôi thấy anh suy nghĩ nhiều rồi!"

Từ thị vệ cảm thấy đầu bò này hết cứu! Ép hắn ra đòn sát thủ nha!

"Thế tử ngồi xe lăn, trừ bỏ hai ta ra thì có người thứ ba đẩy xe?"

"Này có là vấn đề gì chứ! Có thể tâm tình chủ tử tốt, không đau đầu..."

Từ thị vệ tiếc không rèn được sắt nói: "Vậy hôm qua, em gái Mộ Chiêu nghi gãy răng cửa, lại nói thế nào?"

Cao thị vệ tiếp tục phản biện, "Mộ Chiêu nghi dạo gần đây cậy tín sủng của Ngọc quý phi mà làm người thân cận, mà Ngọc quý phi và vương phủ đối lập, cô Sáu nhà họ Khương và Mộ tiểu thư tranh cãi, Thế tử điện hạ dĩ nhiên không trừng phạt cô ta rồi."

Điều này sau khi đi lãnh hình phạt, mới cẩn thận suy nghĩ.

"Thế tử phi ở trước mặt chủ tử không có quy củ, thái độ của người ra sao? Hôm qua mi lắm miệng cũng không có quy củ, chủ tử có thái độ gì?"

Lần này, Cao thị vệ thật sự im bặt.

Cái này không đại biểu cho cái gì hết.

Không cho hắn nói chuyện là lúc chủ tử tâm tình không tốt. Từ thị vệ hưng phấn dồn ép: "Quan trọng nhất là, ngày hôm qua lão Từ mi đi lãnh phạt, Thế tử phi xuống bếp nấu cơm, chủ tử ăn bữa cơm xong còn nói không cho người xuống bếp nữa mà muốn ăn cái gì căn dặn nhà bếp làm là được."

"Lão Từ, cô Sáu nhà họ Khương mang danh Thế tử phi, cô ta ăn cơm uống nước cũng tự mình làm, truyền ra ngoài lại nói vương phủ chúng ta khắt khe cô ta!"

"Nói mi ngu như con bò chính là sỉ nhục con bò! Thế tử điện hạ nào có để ý mấy cái miệng thúi ngoài kia nói cái gì?! Mi muốn nghe bao nhiêu lần nữa hả?"

Cao thị vệ bĩu môi, muốn đáp trả lại phát hiện bản thân không biết nói sao.

Từ thị vệ táng lên đầu bò đó, cẩn thận khuyên nhủ: "Quan trọng hơn là, chủ tử khi ăn, có Thế tử phi gắp đồ ăn cho người và chủ tử ăn!"

Từ thị vệ dừng một chút, lại bổ sung nói: "Còn nữa, tôi phát hiện Thế tử phi có vẻ không sợ Thế tử điện hạ."

Cao thị vệ bịt tai: "Không nghe! Không nghe gì hết!!"

Từ thị vệ làm như thâm sâu vuốt cằm, "Có biết vừa rồi chủ tử cho gọi nha hoàn trong phủ tập trung không? Còn tự mình chọn nha hoàn hầu hạ cho Thế tử phi nữa kìa..."

"Không nghe, không nghe, là lá la!!!"

Từ thị vệ cười nham hiểm, "Là vì hôm qua Thế tử phi về phủ, chỉ có mình nha hoàn đó tiến lên hỗ trợ người bưng đồ xuống xe, người hầu kẻ hạ khác trong phủ không ai cả, chỉ có cô bé đó mà thôi, cho nên..."

Cao thị vệ trợn tròn đôi mắt: "Chủ tử chúng ta như tiên nhân trên trời, sao có thể vì cái loại người này?"

Từ thị vệ tức giận nói: "Tôi có nói chủ tử thích Thế tử phi đâu? Chỉ nói người đã bắt đầu để ý tới Thế tử phi thôi, cho nên đối đãi khác với người thường, còn nữa, là Thế tử phi thì sao? So với mấy cô õng ẹo ở kinh thành còn tốt gấp trăm lần."

Cao thị vệ lâm vào tự bế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.