Khương Ấu An sờ sờ đầu nhỏ em Lạc, cười nói: "Thích đọc sách là chuyện tốt, ngày Sau em có thời gian sẽ về dạy chữ cho em Lạc."
Khương Dương nghe vậy, sắc mặt đứng đắn, "Em An, nếu em ở vương phủ không chịu đựng nổi hoặc là... dù sao cửa nhà chúng ta vẫn luôn mở rộng vì em, em muốn trở về, cứ tùy thời mà về!"
"Anh Dương, cảm ơn anh." Khương Ấu An cười đáng yêu.
"Cảm với chả ơn gì, em chính là em gái anh!" Khương Dương gãi gãi cái ót cười hắc hắc.
Khương Dương muốn đi chẻ củi, còn cô muốn ở lại chơi cùng với em Lạc.
"Lạc nhi, những câu này là có ý..."
Cô lưu ý tầm mắt em Lạc, nếu câu nào dừng lại khoảng thời gian dài, đại biểu là em ấy không hiểu, Khương Ấu An liền kiên nhẫn giải thích lại cho em.
La thị làm một bàn đồ ăn lớn, một nửa số đó đều món ưa thích của bé con nhà bà.
Ăn xong bữa cơm, Tam thúc gọi Khương Ấu An vào trong phòng.
"Ấu An, hôm qua con có nhờ Tam thúc cầm số quần áo bán đi, tiền này là của con, cầm đi."
Tam thúc nhìn túi tiền phình to đặt trong tay nhỏ bé con của ông. Khương Ấu An dở khóc dở cười, "Tam thúc, trong túi tiền này ắt hẳn không chỉ có tiền bán quần áo phải không?"
Tam thúc của cô thích nhất là nhét tiền tiêu vặt cho cô.
Rõ ràng nhà họ Khương là một trong những thương buôn lớn ở kinh thành, cô về nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-cac-anh-hoi-han-roi/3437544/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.