Chương trước
Chương sau
Đối với tình cảnh của người đại diện kim bài công ty này Bạch Đường Sinh cũng có chút hiểu biết. Thu nhập hằng năm rất cao, tiếc là đều thua trên gia đình.
Chồng cô là một con ma cờ bạc, sớm đã thiếu bên ngoài không ít nợ. Tề Kỳ vẫn luôn lấp lại cái lỗ thủng này, nhưng gần đây chồng cô dường như lại tái nghiện đánh bạc.
Tề Kỳ chỉ có một đứa con gái, thương như mạng sống. Nếu không phải sợ con gái không có tình thương của cha, cô đã ly hôn từ lâu.
Nhưng một trăm vạn cô thật sự lấy không ra, cô phải trả nợ, còn chi phí trong nhà, lại phải cho con gái hoàn cảnh giáo dục tốt nhất. Tề Kỳ thật sự không có bao nhiêu tiền tiết kiệm.
Cô nhìn thấy Bạch Đường Sinh đứng bên lan can, phát hiện có vẻ như là nghệ sĩ của công ty, cô vội vàng đi tới, “Cậu có số của thầy Ô không?”
Bạch Đường Sinh nhìn hai tay cô trống trơn, có lẽ di động bị rơi mất khi chạy.
Cậu đành phải tiếp chuyện*: “Tôi không có số anh ta."
(*)Chỗ này không chắc lắm, raw: 他只得摊着手.
Tề Kỳ nôn nóng nói: “Thế WeChat thì sao?”
“…” Càng không có.
Bảo vệ la vọng ra: “Cô chỉ có hai giờ đi lấy tiền mặt, không được báo nguy, nếu tôi phát hiện có cảnh sát tới tôi sẽ chặt phăng đầu ngón út con gái cô!”
Cả người Tề Kỳ run lên: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Bạch Đường Sinh tiến lên một chút đến căn phòng cũ nhỏ, cậu cố sức lờ đi thân thể khó chịu, nói với Tề Kỳ: “Chị đi tìm Ô Bách Chu trước, anh ta hẳn là ở nhà vệ sinh tầng mười bảy.”
Tề Kỳ hoàn toàn chẳng có lòng nào suy xét vì sao Bạch Đường Sinh lại biết vị trí của Ô Bách Chu. Cô theo bản năng mà xem người đàn ông trước mặt này thành cọng rơm duy nhất, "Con gái tôi phải làm sao bây giờ?”
“Đi mau.” Bạch Đường Sinh nói chắc chắn: “Chị yên tâm, cô bé sẽ không sao.”
Tề Kỳ đạp giày cao gót hoảng loạn chạy xuống cầu thang. Bảo vệ cảm giác được tiếng bước chân ngày càng gần, gã đẩy mạnh cửa căn phòng cũ ra, hai tay bé gái bị trói lại, trong miệng cũng bị nhét đồ.
Cô bé mặt đầy nước mắt nhìn Bạch Đường Sinh cách xa mười mét, người sau xoa cái eo đau nhức, nói với người bảo vệ: “Tôi biết anh, tôi nhớ anh họ Lý, dựa theo tuổi, tôi phải kêu anh một tiếng chú Lý.”
Con dao nhỏ trên tay bảo vệ kề chặt trên cổ bé gái, gã cảnh giác nhìn chằm chằm chàng trai vẻ như vô hại trước mặt. Cơ thể chàng trai dường như có chút không thoải mái, tư thế đứng thẳng rất kỳ quái, sắc mặt còn hơi tái nhợt.
Bạch Đường Sinh nhẹ nhàng cười: “Tôi nhớ anh có một đứa con gái?”
Vẻ mặt bảo vệ lập tức lạnh đi, “Cậu muốn nói cái gì?”
Bạch Đường Sinh nhìn xung quanh, không có thứ gì để cậu dựa vào, “Anh đừng căng thẳng, có lần cô bé tới bặp anh, tôi cho cô bé một viên kẹo.”
Bảo vệ hơi thả lỏng ra, nhưng vẫn là nhìn chằm chằm cậu.
Bạch Đường Sinh nhìn cánh tay căng chặt của bảo vệ: “Thiếu tiền?”
Bảo vệ cười trào phúng: “Không thiếu tiền tôi trói nó làm gì?”
Bạch Đường Sinh bị châm chọc cũng không thèm để ý: “Anh là một người khá tốt, tôi thấy anh làm việc cũng rất nghiêm túc, chưa từng lười biếng. Tôi tự hỏi vì sao anh lại phải mạo hiểm như vậy.”
Đứng thẳng mãi có chút mệt, cậu dời trọng lượng cơ thể sang bên trái, nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Là trong nhà có người bị bệnh, cho nên mới cần tiền gấp?”
Bảo vệ theo bản năng nhìn bé gái trước mặt, Bạch Đường Sinh hiểu ra: “Là con gái anh? Cô bé rất đáng yêu, tôi nhớ mới hơn bốn tuổi đúng chứ?”
Trong giọng cậu mang theo ý khuyên bảo: “Anh cũng là người làm cha mẹ, cũng có con gái, anh nhẫn tâm làm như thế với cô bé sao?”
Bảo vệ nhìn về người phía trước, vóc dáng cô bé không cao, vừa mới đến ngực gã, cũng đồng trang lứa nhau.
“Tôi có thể làm sao bây giờ? Mấy người các người vĩnh viễn không thể hiểu được nghèo khổ của bọn tôi!”
Trong giọng nói gã chua xót: “Vì một cái phòng trong thành phố, chúng tôi phải đổ vào hơn nửa đời. Ngày tháng vất vả vừa có chút khởi sắc, con gái lại mất phải bệnh bạch cầu. Tôi bán phòng chữa bệnh cho nó, kết quả bác sĩ nói nó lại tái phát! Bác sĩ nói có bệnh biến chứng gì đó phải nhanh chóng ghép tủy, tôi có thể làm sao bây giờ?”
Bảo vệ gào lên, trong giọng nói mang theo đau buồn bất lực: “Cậu nói tôi có thể làm sao bây giờ!”
Nghèo cũng là bệnh.
Bạch Đường Sinh hiểu rõ chuyện này hơn bất kỳ ai. Lúc trước ba cậu phá sản, sau đó lại khám ra ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Ba cậu không chịu nổi đả kích, cũng không muốn liên lụy vợ con, tự sát.
Bạch Đường Sinh đã sống đến hai mươi tám tuổi giờ đây nhớ lại chuyện này, vậy mà lại cảm thấy có chút xa lạ và chết lặng.
“Tôi hiểu anh, nhưng Tề Kỳ… Chính là mẹ cô bé, điều kiện nhà chị ấy cũng không tốt. Anh làm bảo vệ ở công ty lâu như vậy, hẳn là đã từng nghe qua một chút đúng chứ?”
"Thế thì làm sao?"
Bảo vệ lạnh nhạt nói: “Chỗng cô ta lại đánh bạc, thua tầm mấy chục vạn, tôi nghe nói một năm cô ta kiếm trên trăm vạn.”
Thiếu hiểu biết cũng là bệnh.
Thứ đánh bạc này, một khi thành nghiện đâu chỉ là mấy chục vạn, nó chính là cái động không đáy. Có bao nhiêu thì đổ vào bấy nhiêu, tựa như ba cậu...
“Lại nói, tôi thấy con gái cô ta ăn dùng gì cũng là đồ tốt nhất, tôi không tin một chút tiền cô ta cũng không có!”
Bạch Đường Sinh thở dài, “Anh cũng là một người cha, cho dù không có tiền, dù mình chịu khổ cũng muốn đưa thứ tốt nhất đến trước mặt con gái. Suy nghĩ này hẳn là anh cũng có thể hiểu."
Sắc mặt bảo vệ hơi do dự, ngay sau đó lại bị kiên định thay thế, “Cậu nói nhiều như vậy rốt cuộc muốn làm cái gì? Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn không báo nguy rồi lấy tiền đến, tôi bảo đảm sẽ không làm hại con gái cô ta."
“Cho dù cô ta không có tiền, cô ta quen biết nhiều người có tiền như vậy, chẳng lẽ không thể mượn sao?”
Có đôi khi, thiếu hiểu biết hại người cũng hại mình.
Bạch Đường Sinh: “Cho dù anh bắt có được chị ta mang một trăm vạn tiền mặt đến thì sao, anh hoàn toàn chưa dùng được đã bị cảnh sát bắt.”
“Cậu có ý gì?”
Dao của bảo vệ kề sát bên cổ bé gái, cô bé nức nở "hưng hức" mà khóc.
Đời trước sau hôm nay Bạch Đường Sinh hoàn toàn không nghe được chút tiếng gió bảo vệ bắt cóc nào, nhưng cái người bảo vệ họ Lý này thật sự về sau cậu chưa từng gặp lại.
Nói cách khác, chuyện này đời trước cũng đã thật sự xảy ra, chỉ là không có cậu tham dự mà thôi. Như vậy phân tích một cách logic, con gái bảo vệ có khả năng cao không hề nhìn thấy số tiền này, không được điều trị.
Mà bảo vệ không có gì bất ngờ xảy ra thì…vừa rời khỏi công ty đã bị bắt.
Gió lạnh ban đêm từ từ thổi đến làm cậu run lập cập. Vừa rồi cậu không nói dối, trong ấn tượng của cậu thật sự từng nhiều lần gặp con gái bảo vệ, cũng từng cho kẹo.
Trở lại một đời, cậu đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của đứa nhỏ kia nữa, nhưng cậu nhớ bé gái thân mật mà gọi cậu là anh trai, mềm giọng nói cảm ơn.
Trong lòng cậu hiếm khi mà sinh ra chút trắc ẩn: “Anh cầm tiền đi, chưa nói là đến bệnh viện, thậm chí còn chưa về tới nhà anh đã bị bắt lại. Thành phố này có vô số camera, nhất cử nhất động của anh đều có thể bị cảnh sát dễ dàng truy ra.”
Bảo vệ có chút chần chừ: “…Vậy tôi sẽ trói con gái cô ta cùng với tôi, chờ đến khi con gái tôi phẫu thuật xong."
"Khi nào con gái anh phẫu thuật?”
Bảo an ngập ngừng mà trả lời: “Ngày kia.”
“Vậy nói cách khác anh phải mang theo con bé này trong hai ngày, còn phải là kề bên người.” Bạch Đường Sinh có chút bất đắc dĩ, “Có thực tế không?”
Cảm xúc con bé đã vỡ òa, Bạch Đường Sinh dùng tiến độ nhanh hơn hù dọa bảo vệ: “Nếu bây giờ bọn họ đã báo nguy thì làm sao đây. Anh chỉ cần đi xuống lầu, cảnh sát chỉ cần phái một tay bắn tỉa là có thể lấy mạng anh, mà anh chỉ có một con dao, anh cảm thấy đạn nhanh hơn hay là con dao của anh nhanh hơn."
Bằng cấp người bảo vệ không cao, trước hôm nay gã cũng chỉ là một công dân giữ khuôn phép. Gã tin lời Bạch Đường Sinh, đã bắt đầu luống cuống, “Tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi chỉ có thể cược một phen!”
Bạch Đường Sinh không rõ ý gì mà khẽ cười: “Tôi có thể giúp anh, bảo đảm có thể để con gái anh làm được phẫu thuật.”
Bảo vệ vẫn cảnh giác, nhưng đã có thêm chút thăm dò, “Cậu sẽ hảo tâm giúp tôi? Cậu định bỏ tiền thay cô ta?"
“Tôi cũng không có tiền.” Bạch Đường Sinh buông tay, đầy thẳng thắn: “Nhưng anh biết Ô Bách Chu đúng chứ, nghệ sĩ dưới tay Tề Kỳ, anh ta chính là ảnh đế, rất giàu.”
Bảo vệ ý thức được kế hoạch của mình có trăm ngàn kẽ hở, đã có chút nôn nóng: “Là thế nào?”
“Anh thả con bé ra, tôi làm con tin của anh.” Bạch Đường Sinh lại dời trọng lượng cơ thể sang bên trái, chân có chút run lên.
“Tôi sẽ thuyết phục bọn họ không báo nguy, cho dù báo nguy cũng không sao, nơi này chính là nơi an toàn nhất. Chỉ cần ở lì trong căn phòng nhỏ này, bọn họ sẽ không có cách nào bắt anh."
“Anh cũng không thể đòi tiền mặt. Anh thay đổi một điều kiện, để bọn họ tới bệnh viện trả phí cho con gái anh. Bạn đời anh hẳn là ở bệnh viện chăm sóc con gái anh, anh chỉ cần bắt cóc tôi ở lì lại đây, tùy thời giữ liên lạc với người nọ, chờ đến ngày kia phẫu thuật thành công mới thôi."
“Con bé này ở đây hai ngày chắc cũng mất nửa cái mạng, anh cũng là người có con gái, nhẫn tâm sao?”
Bảo vệ cảm thấy kế họach này dường như rất chắc chắn, nhưng...
Chỉ số thông minh của gã vòng về: “Đổi con bé này thành cậu, vậy thì ảnh đế gì đó kia dựa vào đâu mà giao tiền chuộc cho cậu?"
Mày Bạch Đường Sinh khẽ rũ, khóe miệng hơi giương lên: “Một trăm vạn với anh ta mà nói không tính là bao.”
Cậu nhẹ nhàng cười rộ lên: “Hơn nữa, chúng tôi là tình nhân đấy...”
“…”
Bảo vệ cứ như bị hóa đá, không thể tin tưởng mà nhìn: “Cậu bớt lừa tôi, Ô Bách Chu là đàn ông, cậu cũng là đàn ông, sao có thể là tình nhân?”
Bạch Đường Sinh không nói lời nào, cậu cởi áo* trên người mình ra, trên làn da trắng nõn là một mảng lộn xộn.
(*) 口子, chỗ này hơi chém ra áo đấy, chứ để khẩu tử bình thường ướm vô đoạn này không biết để là gì cho hợp.
Đừng thấy Ô Bách Chu ở trước mặt fan lấy hình tượng cấm dục, sau khi trúng thuốc mới lộ bản tính, thật sự hung tàn.
Lúc này mới hơn hai giờ, vết bầm bị bóp trên eo đã hiện lên, ngực còn có vết cắn ái muội và vài vết dâu tây.
“Mấy người thật sự là…”
Bảo vệ đối với quan hệ của hai người đã tin tám chín phần. Gã cũng là đàn ông, biết rõ chỉ có đàn ông mới có thể lưu lại dấu vết này khi làm tình.
Cô bé đã nín khóc, nhưng cơ thể vẫn run run rẩy rẩy. Bảo vệ cũng làm từ thịt, tựa như Bạch Đường Sinh nói, gã cũng là bậc làm cha làm mẹ, cũng có một đứa con gái.
Bạch Đường Sinh tuy rằng là một người đàn ông, nhưng cơ thể không xem là cường tráng, thoạt nhìn còn có chút ốm yếu. Hơn nữa bảo vệ vốn là người làm việc tay chân lâu ngày, gã tự tin với sức lực của bản thân có thể khống chế được người đứng trước mắt.
Bảo vệ im lặng trong chốc lát: “Cậu lại đây.”
Bạch Đường Sinh chầm chậm bước qua, bảo vệ ép bé gái ra khỏi cửa: “Cậu đưa lưng về phía tường, hai tay đặt ra sau lưng, tay trái nắm lấy tay phải.”
Editor: Đâylàclone
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.