Chương trước
Chương sau
Khi Ô Bách Chu tỉnh lại mặt trời chỉ vừa lên, ánh sáng bị bức màn dày nặng che khuất.

Hắn uống rượu cũng không bị mất trí, vì vậy mọi chuyện xảy ra tối hôm qua hắn đều nhớ rất rõ.

Hắn nhớ lại bản thân sau khi say rượu hoàn toàn không hề có trạng thái đề phòng với Bạch Đường Sinh, đó là tín nhiệm toàn thân toàn tâm hắn chưa từng cho người khác.

Hắn không biết ý nghĩa của việc này là gì, nhưng hắn loáng thoáng cảm thấy đây không phải chuyện xấu. Khi bạn không tỉnh táo, có được một người có thể hoàn toàn tín nhiệm dựa dẫm chưa chắc đã là chuyện xấu.

Ô Bách Chu phát hiện mình vẫn còn mặc bộ quần áo tối hôm qua, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt, không khí trong căn phòng kín ngột ngạt.

Đầu tiên hắn kéo bức màn ra, sau đó lại mở ban công, cuối cùng đi tắm rửa.

Khi rời khỏi phòng, lại đụng phải Bạch Đường Sinh vẻ mặt đang khó chịu.

Hai người đều sửng sốt.

Bạch Đường Sinh phản ứng lại trước, giải thích: “Xin lỗi, tối hôm qua không có sự đồng ý của anh mà đã ở nhờ nhà anh một đêm, tôi…”

Ô Bách Chu chớp mắt nhớ ra những chuyện xấu trong nhà Bạch Đường Sinh, “Không sao, làm ông chủ, không sắp xếp chu đáo chỗ ở của nghệ sĩ là lỗi của tôi."

Hắn bước về phía trước một bước, cách Bạch Đường Sinh rất gần.

Bạch Đường Sinh cảm giác được mặt Ô Bách Chu sáp lại gần cổ mình, khẽ ngửi một hơi, cả người cậu không khỏi cứng lại rồi.

Rõ ràng chuyện thân mật hơn cũng từng làm rồi…

Có lẽ là vì bây giờ là sáng sớm, cậu mới từ trên giường xuống cho nên mới mẫn cảm với gần gũi của người khác hơn bình thường. Cũng có lẽ là những gần gũi quá mức trước kia của Văn Nhân Lục và Tần Miểu, chứ không phải là cậu và Ô Bách Chu…

Dù cho có là thế nào, giờ phút này Bạch Đường Sinh cảm nhận được tim đập nhanh xưa nay chưa từng có, trong không khí chỉ còn lại tiếng "Thình thịch", tựa như còn chưa tỉnh khỏi giấc mộng buổi sớm.

Ô Bách Chu kéo khoảng cách ra, trình bày một sự thật: “Trên người của cậu còn mùi rượu.”

Bạch Đường Sinh xoay cổ khẽ đến mức không thể nhận ra, “Xe bị Hà Nhiên lái về rồi, tôi để đồ đạc trong xe cả."

“Có vẻ như cậu rất không thoải mái.”

Ô Bách Chu ngẫm nghĩ, “Nếu không thì bảo Hà Nhiên đưa đến?”

Bạch Đường Sinh đâu chỉ là không thoải mái, cậu là thấy khó chịu toàn thân.

Cậu của hai mươi hai có thể không câu nệ tiểu tiết, nhưng hai mươi tám tuổi cậu vì vấn đề tâm lý mà có chút liên quan đến thói sạch sẽ.

Cậu thật sự không cách nào chịu được việc mình mặc cả bộ đồ nồng mùi rượu hôm qua, nhưng Bạch Đường Sinh nhìn giờ trên di động, đành nói: “Thôi, tôi nhịn thêm hai tiếng nữa, bây giờ mới sáu giờ, Hà Nhiên chắc là còn đang trong mộng với cô nàng nào đó."

Ô Bách Chu không bất ngờ Bạch Đường Sinh biết quan tâm như vậy, hắn nói ra phương án thứ hai: “Vậy cậu thay của tôi?”

Bạch Đường Sinh lập tức có chút bối rối, nhưng lại nhanh chóng chịu thua bởi nếp nhăn và mùi rượu thỉnh thoảng lại vờn quanh mũi trên áo sơ mi. Có lẽ còn mang theo chút tâm tư không muốn người biết, Bạch Đường Sinh nhanh chóng đi theo Ô Bách Chu vào phòng ngủ chính.

Tối hôm qua cậu đã tới phòng này một lần, nhưng không nhìn kỹ, giờ phút này dưới ánh nắng sáng ngời, cậu mới phát diện tích phòng này lớn hơn gấp đôi so với phòng khách.

Thiết kế phòng đơn giản hơn Bạch Đường Sinh nghĩ, là phong cách Âu Mỹ tối giản. Vì diện tích quá lớn, ít bố cục bài trí, toàn bộ căn phòng có vẻ hơi trống trải.

Cậu để ý thấy bên cạng bức màn còn có một chậu trúc phát tài.

Ô Bách Chu lấy ra một bộ quần áo mặc ở nhà, hắn thấy Bạch Đường Sinh đánh giá, không khỏi hỏi: “Không thích kiểu phong cách này à?”

“Không có.”

Bạch Đường Sinh lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy thiếu cái gì đó.”

“Đây là đồ mới.”

Ô Bách Chu lại lấy ra từ tầng chót tủ quần áo một cái quần lót, “Cậu cảm thấy thiếu gì?”

“Thiếu…”

Bạch Đường Sinh nghĩ ngợi: “Ở đây thiếu một nữ chủ nhân.”

“…”

Ô Bách Chu tiện tay đóng cửa phòng: “Nhanh thay đi, đợi lát nữa bảo dì Mai giúp cậu giặt”

“Anh…”

Bạch Đường Sinh vốn định nói anh không ra ngoài tôi thay thế nào? Nhưng thấy Ô Bách Chu dựa lên cửa không hề nhúc nhích cậu cũng cởi cúc áo ra.

Cậu đưa lưng lại với Ô Bách Chu, kéo áo xuống cánh tay, đặt lên sô pha.

Vì phớt lờ chút không được tự nhiên trong lòng, Bạch Đường Sinh gợi chuyện, “Căn phòng ngủ này chưa từng có nữ chủ nhân sao?”

Ô Bách Chu nghe vậy cười khẽ một tiếng, trong căn phòng trống trải rõ ràng đến lạ.

Phần lưng Bạch Đường Sinh đã hoàn toàn bày ra trước mặt hắn, khung xương không xem là nhỏ, bả vai cũng rất rộng, nhưng lại có hơi gầy quá.

Vì trên lưng không được mấy lạng thịt nên xương bướm hiện rất rõ, nó theo động tác tay của Bạch Đường Sinh khi thì co lại, lúc lại mở ra.

Ô Bách Chu phát hiện cánh tay Bạch Đường Sinh đã đưa xuống bên dưới, đặt xuống phía trước nơi hắn không thể nhìn thấy.

“Chủ nhân căn phòng ngủ này vẫn luôn chỉ có tôi.”

Trước mắt Ô Bách Chu hiện ra đường cong duyên dáng, hai cánh thịt mềm bị lớp vải mỏng che khuất.

Còn có hai đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn lại hữu lực.

Khác với nửa người trên đơn bạc, tỉ lệ cặp chân dài của Bạch Đường Sinh có thể nói là hoàn mỹ, dù là chiều dài hay là phân bố cơ bắp, đều đủ để khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Ô Bách Chu gần như là nháy mắt nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ ngày đó, Bạch Đường Sinh cũng đưa lưng về phía hắn như thế.

Chẳng qua khi đó khoảng cách giữa hai người gần hơn. Cánh tay Bạch Đường Sinh chống trên bồn rửa tay, trên mặt đất là mồ hôi của hai người, trong không khí là đau đớn, hoặc là thở dốc mang theo khoái cảm chồng chéo lên nhau của bọn họ

Khoảnh khắc khi Bạch Đường Sinh sắp cởi quần lót ra, Ô Bách Chu nắm tay nắm cửa, đi ra ngoài, “Thay xong thì xuống ăn sáng.”

Động tác trên tay Bạch Đường Sinh khựng lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thật ra vốn dĩ không có gì, đều là đàn ông, cũng đều không thích đàn ông, có gì mà phải ngại?

Nhưng có lẽ là từ lần gần gặp mặt đầu tiên đó khoảng cách đã quá gần, cũng có lẽ là trong bộ phim hai người đã quay vô số cảnh hôn. Việc này làm cho Bạch Đường Sinh cảm thấy giữa cậu và Ô Bách Chu không giống như giữa những người đàn ông khác.

Sau khi Bạch Đường Sinh ăn mặc chỉnh tề đi xuống, Ô Bách Chu đang ngồi trên sô pha đọc sách.

Quần áo của Ô Bách Chu đối với cậu không tính là vừa người, nửa người trên thiên gầy, eo gầy hơn nhiều so với Ô Bách Chu.

Chỉ có điều dù là quần lót hay quần ngoài cũng đều co dãn nên cũng không gây trở ngại.

Bạch Đường Sinh ngồi vào bên cạnh Ô Bách Chu, thắc mắc: “Không phải ăn sáng à?”

Ô Bách Chu: “…”

Hắn bất động thanh sắc mà lật một trang sách, “Chúng ta dậy sớm quá, bữa sáng vẫn chưa làm.”

Bạch Đường Sinh cũng không xoắn xuýt, mở di động lướt Weibo, khi nhìn thấy cái tên quen thuộc trên màn hình, cậu cười nói: “Thầy Ô, thầy lại lên hot search rồi.”

Ô Bách Chu đầy bình tĩnh, lên hot search với hắn mà nói giống như chuyện thường ngày: “Vì chuyện gì?”

Mặt Bạch Đường Sinh muốn cười lại không cười, có chút vặn vẹo: “Nguyên nhân là một người viết bài phân tích với ảnh đế họ Ô.”

Ô Bách Chu chú ý tới vẻ quái lạ của Bạch Đường Sinh, buông sách, “Nói thế nào?”

Bạch Đường Sinh châm chước, chọn ra vài điểm mấu chốt, “Nói anh sắp ba mươi lại chưa từng có một tai tiếng, không yêu đương bao giờ, có lẽ là bị... Liệt dương.”

Ô Bách Chu: “…”

Bạch Đường Sinh bổ sung: “Người này còn nói, gần đây chuyện của tôi và anh là do chính anh dựng lên để che giấu chân tướng "người mang bệnh nhẹ" của anh."

Cậu vô cùng tri kỷ mà đổi ba chữ “Bệnh liệt dương” thành “người mang bệnh nhẹ”.

Dù sao bất cứ một người đàn ông nào bị bôi nhọ mặt này của mình có vấn đề e rằng cũng đều không nhịn nổi.

Ô Bách Chu giờ phút này thật sự không biết nên nói gì cho phải, “…”

“Đương nhiên, tôi biết anh không phải.”

Bạch Đường Sinh nói xong mới cảm giác lời này có vấn đề, vội vàng nói thêm một câu cứu vãn câu trước: “Đa số mọi người đều không tin, dù là fan hay là người qua đường đều cảm thấy người này loè thiên hạ, muốn cọ nhiệt độ.”

Chỉ có vài người là thảo luận cái chuyện bới móc* kia, tầng thảo luận đã lên đến mấy trăm tầng, còn dư lại hơn vạn cái bình luận đa số là chửi bới cái người tung tin đồn này.

(*) Ở đây tác giả dùng chữ 精精[jīngjīng] đây có vẻ là một tiếng lóng trên mxh TQ hay dùng và nói thật tôi tệ cái này lắm. Có những từ khác cũng là tiếng lóng trên weibo có chữ 精 này, đa phần đều mang nghĩa tiêu cực, nên ở đây t đang tạm chém gió theo nghĩa xấu, ai biết thì góp ý nhé^^

Bạch Đường Sinh sợ Ô Bách Chu không tin, còn mở bình luận cho hắn xem.

[ Yêu quái phương nào, cũng dám mượn đề tài của thầy Ô ta xào nhiệt độ? ]

[ Bây giờ giữ mình trong sạch cũng là sai sao? ]

[ Có tai tiếng mấy người nói nghệ sĩ này vô kỷ luật, không có tai tiếng mấy người nói sinh hoạt XX của người ta có vấn đề, sao mày không lên trời ấy? ]

[ Mày mới liệt dương, cả lò nhà mày liệt dương! ]

[ Thầy Ô của tôi chỉ là giữ mình trong sạch mà thôi, ảnh là thần minh trên trời cao, há có thể để phàm nhân ngươi nhúng chàm. ]

Tay Bạch Đường Sinh run lên, nhấn thích vào bình luận “Ô Bách Chu là thần minh” này.

Cậu run giọng, hai mặt nhìn nhau với Ô Bách Chu: “Bây giờ tôi bỏ có còn kịp không?”

Ô Bách Chu nhéo mi tâm: “Là tài khoản chính thức à?”

Bạch Đường Sinh chột dạ: “Phải…”

Không phải cậu không nghĩ tới chuyện đăng tài khoản phụ, chỉ là sống lại một lần, đột nhiên trở lại 6 năm trước, có thể nhớ mật khẩu thẻ ngân hàng đã là khá lắm rồi, ai còn nhớ được mật khẩu tài khoản phụ Weibo?

“… Lần sau cẩn thận một chút.”

Ô Bách Chu gọi điện cho Tề Kỳ giải thích tình hình của cái hot search này, bảo bộ phận quan hệ công chúng mau chóng gỡ hot search.

Còn chuyện Bạch Đường Sinh nhấn thích không xem như là vấn đề gì lớn, dù sao nhấn thích nội dung cũng chẳng thể hiện được cái gì...

Chỉ là cả một bữa sáng Bạch Đường Sinh cũng không thể ăn yên bình. Không ngừng có người nhắc đến cậu trên Weibo, còn có fan only của Ô Bách Chu trịnh trọng mời cậu gia nhập nhóm Cá Mực của Ô Bách Chu, trở thành một tiên nam biển sâu.

Ngay cả Giang Trạch và Chu Thanh Đài từng hợp tác với cậu cũng gửi tin nhắn hỏi thăm. Người trước hỏi có phải cậu thật sự rất thích Ô Bách Chu hay không, người sau gửi một nụ cười vui tươi hớn hở: “Không ngờ người trẻ tuổi mấy cậu cũng dậy sớm như vậy.”

Cơm nước xong, hai người không thể tránh né mà đàm luận về một chủ đề: Vấn đề chỗ ở của Bạch Đường Sinh giải quyết như thế nào?

Sau khi Tề Kỳ nhận được điện thoại của Ô Bách Chu lại rất bình tĩnh: “Cậu muốn tìm chỗ kín đáo, hoàn cảnh tốt vị trí tốt, vậy thì không bằng trước tiên để cậu ấy ở nhà cậu."

Tề Kỳ giải thích: “Chủ yếu là do gần đây hai người có thể cũng không có thời gian chuyển nhà tìm nhà. Chương trình tạp kỹ lần trước nhận cho hai người ngày mai bắt đầu quay, ngày mai Đường Sinh còn có một quảng cáo phải đi phỏng vấn.”. Truyện Đoản Văn

Thấy mặt Bạch Đường Sinh lộ vẻ nghi vấn, Ô Bách Chu cúp điện thoại giải thích: “Quảng cáo này vốn là điều động nội bộ cho Hạ Bạc, tôi chặn nó.”

Ô Bách Chu nói đương nhiên, Bạch Đường Sinh hơn nửa ngày mới nhận ra hắn đây là đi cửa sau, tiệt đường tài nguyên của người ta.

Còn về chương trình tạp kỹ, Bạch Đường Sinh lại biết, đó là một chương trình lấy motif cuộc sống hằng ngày, hình thức nửa phát sóng trực tiếp.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Bạch Bạch của tui để cả mạng xã hội biết cậu ấy là Bé Cá Mực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.