Chương trước
Chương sau
Trước đó vài ngày xem chương trình tạp kỹ với Bạch Đường Sinh lại khiến Ô Bách Chu nhớ ra một chuyện, "Ngày thứ hai khi quay chương trình, em cho tôi ra một yêu cầu còn nhớ không?"

Ngày đó Bạch Đường Sinh bảo Ô Bách Chu đoán trong bộ đồ gấu là nam hay nữ, đoán đúng thì cho hắn một yêu cầu.

“Nhớ.” Bạch Đường Sinh cười: “Vậy thầy Ô muốn em làm gì đây?"

Ô Bách Chu nhìn chằm chằm Bạch Đường Sinh suy nghĩ một hồi, “Tạm thời chưa nghĩ ra.”

Hai mắt Bạch Đường Sinh cong lên: “Cho anh thời gian suy nghĩ một tháng, quá thời hạn thì hết hiệu lực."

“Bất cứ chuyện gì cũng có thể?” Lòng Ô Bách Chu hơi động.

“Bất cứ chuyện gì cũng có thể.” Bạch Đường Sinh đồng ý không do dự.

Ô Bách Chu như có suy tư, dời ánh mắt đi không biết đang nghĩ gì.

Bạch Đường Sinh thấy thế cũng không để ý, cho dù không đồng ý với yêu cầu này, Ô Bách Chu bảo cậu làm cái gì cậu cũng sẽ không cự tuyệt.

Năm nay mùa đông tuyết rơi, vẫn khá hiếm thấy với thành phố ở phía nam. Bạch Đường Sinh đứng ở cửa sổ nhìn bên ngoài một mảng trắng xoá, ngay cả hoa cỏ sân sau cũng bị tuyết trắng bao trùm, sắp rũ xuống.

Ô Bách Chu khoác cho cậu thêm một chiếc áo khoác dày, “Muốn nghịch tuyết không?"

“… Không muốn.” Bạch Đường Sinh bật cười: “Em cũng đâu phải con nít, sao lại trẻ con như vậy được."

Ô Bách Chu đứng phía sau Bạch Đường Sinh, không nói gì.

Hôm nay khi xem Weibo, hắn nhìn thấy bên dưới Weibo Bạch Đường Sinh có rất nhiều người thảo luận tuổi tác và quá khứ của Bạch Đường Sinh.

Bây giờ Bạch Đường Sinh đã được coi như là nổi tiếng, fan cũng không ít, dân mạng cũng không còn công kích cậu ác liệt như khi vừa mới bắt đầu.

Ngược lại càng có nhiều người đau lòng cho quá khứ của cậu. Khi ở cao trung ra sức thành niên, trong nhà phá sản, cha nhảy lầu, Bạch Đường Sinh lưng cõng một khoản nợ kếch xù, vừa đi làm vừa đi học...

Thảo luận quá khứ của Bạch Đường Sinh nhanh chóng lên hot search. Ban đầu vẫn còn rất nhiều người tranh luận phẩm hạnh cha Bạch Đường Sinh không tốt, sau đó lại có một người tự xưng là bạn cấp ba kiêm bạn đại học của Bạch Đường Sinh lên tiếng.

Nói sau khi cha qua đời Bạch Đường Sinh thật sự đã rất vất vả. Vừa học vừa làm, không kể đến thành tích ưu tú, chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ ra ngoài làm việc, cả thời gian liên hoan du lịch cũng không có chỉ vì kiếm tiền.

Ngay sau đó, vài đạo diễn khá có danh tiếng bắt đầu lên tiếng. Nói là trước kia Bạch Đường Sinh thường xuyên diễn vai quần chúng ở đoàn phim bọn họ, có khi trong một ngày mà chạy qua lại mấy đoàn phim, gió táp mưa sa tuyệt không vắng, con người cầu tiến lại có thể chịu khổ.

Sau đó các fan nổ tung, thì ra idol mình thích đã từng khổ như vậy? Các cô lần theo những đạo diễn lên tiếng ấy mà tìm manh mối.

Xem lại mấy bộ phim cũ các cô đã từng đu đôi khi sẽ xuất hiện khuôn mặt ngây ngô của Bạch Đường Sinh. Có đôi khi là thi thể nằm trong đất dưới trời mưa, đôi khi lại là người hầu bị đánh bên cạnh nhân vật nào đó.

Ô Bách Chu thấy một fan nói: Anh chỉ mới hai mươi hai tuổi, trên người lại phải gánh vác nhiều như vậy. Người cha ngày xưa yêu thương mình đã chết, cuộc sống rơi từ trên mây xuống đáy vực, dưới chân là vũng bùn, nhưng anh không hề từ bỏ, cũng không hề sa đọa. Anh ấy kiên cường nhấc bước, mặc bêu danh muốn thoát khỏi vũng bùn đi đến nơi đất bằng, mấy người dựa vào cái gì mà mắng anh ấy?

Anh ấy cũng là thiếu gia nhỏ từng được cưng chiều, không còn cuộc sống thiếu gia anh ấy vẫn như cũ tự mình cố gắng tự lập, gánh vác món nợ của cha, mấy người có tư cách gì mắng anh ấy!

Ô Bách Chu đứng phía sau Bạch Đường Sinh, ôm người trong ngực, hắn nghe Bạch Đường Sinh hỏi: “Làm sao vậy, cảm giác như là anh không vui?"

“Ừm.” Ô Bách Chu tựa cằm lên vai Bạch Đường Sinh.

Ngày thường khi hắn ở bên Bạch Đường Sinh, luôn quên mất sự thật người này chỉ mới hai mươi hai tuổi. Bạch Đường Sinh có lòng vững vàng và chẳng màng hơn thua không phù hợp với tuổi này, cũng như tâm như nước lặng mà đa số người cùng tuổi không thể có.

Dù cho biểu hiện ngày thường của Bạch Đường Sinh như thế nào, thật ra người trong trong ngực hắn này cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, độ tuổi có thể gọi là "thiếu niên".

Bạch Đường Sinh nhanh chóng nhận ra là chuyện gì, cậu mở Weibo ra, phát hiện thảo luận về cậu kia lên hot search. Vậu nhìn lướt vài cái, có chút buồn cười, “Chỉ vì chuyện này mà anh không vui?"

“Ừm.” Ô Bách Chu khẽ thở dài, “Có chút đau lòng.”

“Có gì mà đau lòng.” Bạch Đường Sinh không để bụng, “Khi anh hai mươi hai tuổi đã qua năm ải chém sáu tướng, trước khi em gặp được anh vẫn là hạng không có tên tuổi gì."

“Chuyện đó khác.” Ô Bách Chu nói: “Trên người tôi không phải gánh nợ hơn trăm vạn."

“Có được cũng có mất.” Tựa như câu đề Bạch Đường Sinh ghim đầu Weibo kia: Nhân sinh tầm thường, nói ngắn lại dài. Chẳng rõ thăng trầm, được mất khó biết.

“Nếu nhà em không phá sản, em sẽ không được anh giúp đỡ, nếu em không mắc nợ, có lẽ em cũng sẽ không vào giới này, chúng ta vĩnh viễn đều sẽ không có điểm giao nhau."

“Nếu không phải lúc trước anh từng giúp em, ngày đó ở toilet em cũng sẽ hoàn toàn không bao giờ… Giúp anh.”

Theo lý thì nói như vậy, nhưng quan hệ thì đã khác. Đổi lại là ban đầu, Ô Bách Chu chỉ tán thưởng với quá khứ của cậu, púc này làm người bên gối thân mật nhất, Ô Bách Chu càng cảm thấy đau lòng nhiều hơn.

Nhưng hắn biết Bạch Đường Sinh không thích nhắc lại quá thứ lấy thương hại từ người qua đường, vì thế mà hỏi một vấn đề: “Lúc trước ở phòng vệ sinh… Em báo đáp đều là báo đáp như thế sao?”

Đương nhiên không phải. Ô Bách Chu đối với Bạch Đường Sinh thật ra rất đặc biệt, kiếp trước vô số lần khi cảm xúc cậu tụt dốc nhất, đều là phim ảnh của Ô Bách Chu cùng cậu vượt qua.

Huống chi lúc ấy Bạch Đường Sinh hoàn toàn không định sống lại một đời, nghĩ trước khi đi thì giúp Ô Bách Chu một lần, dù sao cơ thể này cũng sắp vô dụng rồi.

Trước khi người bảo vệ bắt cóc Tô Nghiên kia xuất hiện, Bạch Đường Sinh đứng bên sân thượng, thật ra là suy nghĩ cuối cùng có nên nhảy hay không.

Độ cao ấy cho cậu cảm giác tim đập nhanh cực độ, cơ thể và bản năng đều đang sợ hãi, nhưng cùng lúc đó, cảm giác tim đập gia tốc trí mạng ấy lại có chút khiến cậu đắm chìm. Nhảy xuống từ nơi này, không phải đường quay đầu.

Nhưng cậu vẫn bỏ ý định đó, bởi vì nếu một khắc ấy cậy nhảy xuống từ nơi đó, không bao lâu Ô Bách Chu sẽ bị đưa tới đồn cảnh sát uống trà.

Dù gì trong người cậu vẫn còn lưu lại tinh dịch của Ô Bách Chu.

Có lẽ với bối cảnh gia đình của Ô Bách Chu sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cũng không muốn để lại bất kỳ bóng ma gì cho Ô Bách Chu.

Chuyện sống lại ngày hôm đó trôi qua trong suy nghĩ Bạch Đường Sinh. Những suy nghĩ đó tất nhiên cậu không thể nào nói với Ô Bách Chu, nếu không sợ là sẽ thật sự bị làm chết trên giường.

“Sao có thể?” Bạch Đường Sinh nói đùa, “Chủ yếu là trông anh quá mê người, đổi lại là người khác em chỉ đành kiếp sau làm trâu làm ngựa không có gì báo đáp.”

Bạch Đường Sinh ôm Ô Bách Chu, hôn lên khóe miệng hắn, “Chỉ lấy thân báo đáp với anh…”

Dù biết Bạch Đường Sinh đang nói nói dối, Ô Bách Chu vẫn là không kiềm được mà thấy sung sướng. Hắn giữ chặt người Bạch Đường Sinh không cho thoát đi, cắn cánh môi hồng nhạt kia hôn cho đủ.

Bạch Đường Sinh vỗ lưng Ô Bách Chu, “Hơn nữa về sau em có anh rồi, dùng ba bốn năm quá khứ vất vả đổi lấy sự xuất hiện của anh, nhìn chung cũng không lỗ."

“Ừm” Trong mắt Ô Bách Chu ấm áp, “Về sau có tôi rồi.”

“Những đạo diễn lên tiếng vì em đều là anh tìm sao?" Bạch Đường Sinh lướt di động hỏi.

“Có một phần là tôi bảo Tề Kỳ liên hệ, có vài người không phải.” Ô Bách Chu nói.

Khi đề tài về quá khứ Bạch Đường Sinh lên men không lâu, phòng làm việc quan hệ công chúng lập tức áp dụng hành động. Đầu tiên là dẫn hướng fan thảo luận công khai, sau đó lại liên hệ Tề Kỳ.

Sau khi nhận được tin, Ô Bách Chu lập tức bảo Tề Kỳ liên lạc vài đạo diễn có quen biết.

Còn phần vài người không liên lạc kia có lẽ đều xem mặt mũi Ô Bách Chu mà bán một nhân tình.

“Sao anh lại biết em từng đến những đoàn phim này?"

Thật sự không trách Bạch Đường Sinh khó hiểu, có vài vai quần chúng đến chính cậu cũng chưa chắc có thể nhận ra được.

“Tôi tra.” Ô Bách Chu nói: “Mỗi một vai tôi đều đã xem.”

Bạch Đường Sinh có chút rung động, “Khi nào?”

Ô Bách Chu thoáng do dự: “Khi ở đoàn phim của Yến Chập… Mỗi ngày trước khi ngủ xem một chút.”

“Anh…”

Bạch Đường Sinh muốn mắng hắn không biết yêu quý thân thể mình, đóng phim vất vả như vậy buổi tối còn không lo ngủ. Nhưng lời đến miệng đột nhiên ngưng lại, cậu nhớ cùng lúc đó mình không phải cũng mỗi đêm trước khi ngủ xem phim của Ô Bách Chu sao?

Ô Bách Chu thấy cậu không truy cứu thì nói sang chuyện khác: “Sang năm có phải em sẽ tốt nghiệp hay không?”

Bạch Đường Sinh gật đầu, cười khẽ: “Anh muốn cùng đến lễ tốt nghiệp sao?"

Ô Bách Chu lại ôm người sát hơn, chuyện xuất hiện trong lễ tốt nghiệp ý nghĩa là gì không cần nói cũng biết.

Hắn hỏi: “Tôi lấy thân phận gì?”

“Anh muốn lấy thân phận gì?” Bạch Đường Sinh hỏi lại.

“Em muốn công khai sao?” Ô Bách Chu thấp giọng nói: “Tôi có hơi muốn.”

“Vậy công khai.” Bạch Đường Sinh thản nhiên mà đối diện với Ô Bách Chu.

Qua nửa ngày, Ô Bách Chu thở dài: “Không được, bây giờ em vừa mới nổi lên, đột nhiên công khai đồng tính quá trí mạng.”

Bạch Đường Sinh nhịn cười, “Vậy thuận theo tự nhiên, không cần giải thích quan hệ, cũng không cần thiết cố tình che giấu, để cho bọn họ đoán đi.”

“Ừm.” Ô Bách Chu cũng cười.

Hai người đều không phải kiểu thích khoe khoang, cũng không phải một hai phải tuyên bố chủ quyền với cả thế giới để nhận được ủng hộ. Thích là chuyện của hai ngườ họ, yêu chỉ cần hai người biết là đủ.

Ô Bách Chu đột nhiên hỏi: “Lộ Tưởng là bạn cấp ba kiêm bạn đại học của em?"

“Hả?” Bạch Đường Sinh không nhận ra, “Lộ Tưởng là ai?”

“…” Ô Bách Chu nói: “Cái người lên tiếng vì em, đặc biệt bênh vực em trên Weibo kia."

Bạch Đường Sinh không tìm được chút gì trên Weibo, “Đó không phải là phòng công chúng tìm đến làm sao?”

“Không phải.” Ô Bách Chu nhướng mày, bắt chước giọng điệu người nọ: “Con người của Đường Sinh rất tốt, thân thiện với người khác, chăm chỉ hiếu học, trông đẹp trai, học giỏi…”

Bạch Đường Sinh phản ứng lại, trực tiếp dùng tay che miệng Ô Bách Chu, “Thầy Ô, sao em lại thấy có mùi giấm vậy? Sủi cảo hôm nay vẫn chưa ăn đâu."

Hôm nay là đông chí, từ sáng sớm dì Mai đã gói vài dĩa sủi cảo.

Ô Bách Chu liếm lòng bàn tay Bạch Đường Sinh, nhìn Bạch Đường Sinh giật mình rụt về, hắn nhẹ giọng cười rộ lên: “Tôi không muốn có mùi giấm…Tôi muốn có mùi em.”

Bạch Đường Sinh: “Mặt trời vẫn chưa xuống núi đâu thầy Ô, anh có thể kiềm chế lại được không?"

Ô Bách Chu ôm lấy người đi đến giường, “Một mỹ thực thật thụ thì thời thời khắc khắc đều có thể khiến người ăn chảy dãi ba thước…”



Buổi tối, sủi cảo dì Mai nấu mãi cho đến bảy tám giờ mới được hai người ăn vào bụng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.