Bạch Đường Sinh ngồi trên chiếc ghế gỗ lim, một chân khoác lên đầu gối còn lại, lưng cậu tựa vào thành ghế, trong tay nắm một khẩu súng lục.
Lạc Phi bị bắt quỳ trên mặt đất, hai tay hai chân đều bị xiềng xích, “Mày có giỏi thì giết tao đi!”
“Đã vào đây rồi, anh sống hay chết,” Bạch Đường Sinh nhẹ nhàng cười, trên mày mang theo tà khí, “Là ý của tôi.”
Y cúi đầu hôn lên khẩu súng lục, cười tựa như một đứa trẻ vô tội, “Muốn chết thì được, nhưng chết như thế nào, thì phải xem tâm trạng tôi.”
“CUT!”
“Quá tuyệt vời!” Đạo diễn Lưu kích động tiến lên, “Chính là cái cảm giác này!”
Lạc Phi mặc áo tù, trên người còn có vết máu bẩn, gã cũng không vội đi thay quần áo, cười ghé sang: “Vừa rồi Đường Sinh thật sự là quá A, suýt nữa là làm tôi đổ luôn rồi."
“Bảnh!”
Giang Trạch Thanh cười tiến lên, vai y đóng là một vai phụ không quá quan trọng, xem như là khách mời hữu nghị, hay ngày này mới vừa tiến tổ.
“Nếu chiếu ra để mấy nhóc fan cậu xem được, sợ là đều phải quỳ gối dưới quân phục cậu."
“Nào có quá như vậy.” Bạch Đường Sinh cười cười, không để trong lòng.
“Đừng khiêm tốn, cảnh vừa rồi kia khí tràng rất mạnh." Ngụy Lạc đi tới, "Nói thật, trước khi tiến tổ thật sự tôi cũng không ngờ kỹ thuật diễn của cậu tốt như vậy."
“Giang sơn rộng lớn lắm kẻ có tài mà...” Lạc Phi lắc đầu, “Qua mấy năm nữa chỉ sợ tôi cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-bi-ep-tuong-tac-tot-gioi-giai-tri/1957686/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.