95.
Một ngón tay trắng như ngọc vuốt ve làn da trên cần cổ yếu ớt, dần dần lướt đến gương mặt Nhạn Thanh, đầy tình cảm và da diết.
“Em nhớ rõ điểm tốt của tất cả mọi người, tại sao cố tình lại nhớ anh không tốt thế nào?”
“Em nhớ rõ tình cảm của tất cả mọi người, sao lại quên mất chúng ta yêu nhau?”
“Em đang trừng phạt anh sao? Thanh Thanh, anh thật sự… thật sự rất nhớ em.”
“Anh sai rồi, anh mới là tù nhân của em.”
Giọng nói rất khàn, trong thoáng chốc khiến người ta có ảo giác là hắn sắp khóc.
96.
Nhạn Thanh bị mùi thơm đánh thức, cậu vốn chờ Bạch Ngôn ở cổng rất lâu, lúc này ngửi thấy mùi thơm, chỉ sợ là đói cồn cào rồi.
Hơn nữa mùi này thơm đến nỗi lão Vương ở nhà kế bên cũng thèm phát khóc luôn!
Đúng là hơi quá đáng!
Quên đi, là ốc sên, lúc cần thiết thì không nên để ý đến những chuyện vặt vãnh.
Chờ ốc sên ăn uống no nê xong lại đi nhổ sạch lông của hồ ly đại ma vương!
Ừm… Thật ra không dám nhổ sạch, dù sao hồ ly tinh cần nhất là sĩ diện. Lông của Bạch Ngôn khó khăn lắm mới dài ra mấy li, đại ma vương yêu thích không thôi.
Mà đại ma vương trong miệng Nhạn Thanh đang ngồi ở bên kia bàn tiệc đồ ngọt, nhẫn nhục chịu khó bắt đầu sửa cái di động bị ném hỏng do không khống chế được tâm trạng.
Di động của Nhạn Thanh không có việc gì. Không thấm nước, chống trượt chống va đập, chỉ là không có chống hồ ly.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-cung-tinh-dich/200914/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.