Sau khi xử lý công việc chồng chất ở Hồ tộc, Bạch Ngôn mệt thành con hồ ly luôn. Sau đó hắn bắt đầu hưởng thụ xoa bóp của vợ hiền.
Nhạn Thanh hơi lo lắng nói: “Gần đây Hồ Thập Lục…”
Hắn thở dài nói: “Vẫn là cái dạng đó. Không biết tên bắt yêu sư kia bỏ thuốc mê hồn gì cho nó, năm đó rõ ràng hại nó thảm như vậy.”
Cậu chọc chọc hắn: “Nhưng cuối cùng y đã dùng tính mạng để cứu Hồ Thập Lục.”
“Nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật chuyện y dùng Hồ Thập Lục làm lô đỉnh!” Nghĩ đến chuyện này là Bạch Ngôn lại nổi giận. Sau đó hắn đưa một bức thư cho Nhạn Thanh: “Thay anh giao cho Hồ Thập Lục, anh đi ngủ một lúc.”
“Hình như gần đây tinh thần anh không tốt lắm.”
“Xử lý cục diện rối rắm của Hồ Thập Lục mệt chết luôn.”
Khi còn sống thì hận cả đời, đến khi đối phương chết đi mới hiểu được tình cảm của bản thân. Có lẽ không có chuyện gì tàn khốc hơn chuyện này.
Nhạn Thanh còn nhớ rõ ngày đó, Hồ Thập Lục mặc quần áo trắng toát cả người, vẻ mặt dại ra, sau khi nhìn thấy di vật, hắn đột nhiên gào khóc như xé ruột xé gan, nức nở nói: “Mười năm, em chờ hắn.”
“Một trăm năm, em chờ hắn.”
“Một ngàn năm, em chờ hắn.”
Mọi người đều biết Hồ Vương trẻ tuổi là một lãng tử hoa tâm, lưu luyến lầu hoa ở yêu giới và hộp đêm ở nhân gian, mà tài sản của hắn là cả nửa giang sơn.
Hắn lần lượt nạp thiếp nhưng hậu vị vẫn trống không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-cung-tinh-dich/1321408/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.