118.
Sơ Vân lên tiếng hỏi: “Sao miệng cậu đỏ như vậy?”
Nhạn Thanh: “Có… có sao?” Vừa nói vừa che giấu lau miệng, kết quả càng lau càng luống cuống, cả gương mặt đỏ bừng lên.
Sơ Vân: “…” Vậy mà còn nói không có?
Sơ Vân dùng ánh mắt lợi hại như hoả nhãn kim tinh nhìn Nhạn Thanh: “Có phải con cáo già kia làm gì cậu không?!”
Nhưng tư duy của Nhạn Thanh lại bay xa đến kỳ lạ: “Hắn không già… Đúng là có hơi già một chút, nhưng cậu không nên gọi hắn là cáo già…”
Sơ Vân: “!!!” Tức muốn xỉu!
Sơ Vân: “Cáo già! Cáo già! Cáo già!”
Nhạn Thanh: “!!!”
119.
Nhạn Thanh lên tiếng hỏi: “Cậu nói “phụng tử thành hôn” là có ý gì? Cậu lại mang thai.” Nhạn Thanh nhớ rõ trước đây Sơ Vân từng mang thai một lần, là đạo lữ đầu tiên của y, một con rồng… Khoan đã, một con rồng… Long…
Nhạn Thanh: “!!!”
Sơ Vân: “Cậu mới mang thai! Có ai không, ôm tiểu thái tử đến.”
120.
Tiểu thái tử vừa đến liền cực kỳ ngọt ngào ngoan ngoãn nói: “Mẹ, bây giờ con có thể ngủ với mẹ chưa?”
Sau đó hắn mới nhìn sang người bên cạnh Sơ Vân… Là bạn học cùng lớp của hắn.
Nhạn Thanh: “…”
Bạn học rồng nhỏ: “…”
Sơ Vân: “Vị này tương đương mẹ của mẹ, mau gọi bà ngoại!”
Trước mặt mẹ, bạn học rồng nhỏ ngoan ngoãn đến nỗi Nhạn Thanh không nhận ra hắn, không còn chút cô đơn lạnh lẽo nào, cậu nghe hắn trong trẻo gọi một tiếng “Bà ngoại”. Sau đó rồng nhỏ quay về phía Sơ Vân vui vẻ vẫy đuôi mong chờ, giương mắt nhìn y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-cung-tinh-dich/1321392/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.