107.
Có thể nhớ Giang Nam.
Sao không nhớ Giang Nam.
Họa thuyền nghe mưa chảy.
Trong tiếng sáo chiều vắng, ngàn vạn phong tình không bằng một ánh mắt giận hờn si mê.
Nhạn Thanh yêu nhất mưa bụi Giang Nam, vừa đủ thấm ướt làn da của cậu, lại không quá nặng hạt. Tất cả mọi cảnh vật ở nơi đây như được bao phủ bởi một màn khói và sương mù. Trong làn nước mờ sương khói, một chiếc thuyền nhỏ có mái che chậm rãi chèo qua cầu nhỏ, ánh mắt Nhạn Thanh sáng ngời mang theo màu xanh của núi, xanh nhạt của nước nhìn Bạch Ngôn trong bóng tối, không phân biệt rõ màu sắc, giọng nói của cậu cũng dịu dàng bao bọc một tầng khẩu âm Giang Nam, thoáng do dự hỏi: “Bạch Ngôn, ngươi… Có yêu ta không?”
Ngày đó cả thế giới im lặng không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt.
108.
Cả cuộc đời này cộng lại, Nhạn Thanh chỉ hỏi Bạch Ngôn hai câu, có yêu cậu không.
Lần đầu tiên, Bạch Ngôn quanh co không nói, không thể tùy tiện đùa bỡn tình cảm người như Nhạn Thanh. Từ trước đến giờ, chưa từng nghe có ai trong tộc Hồ ly có thể một đời một kiếp với một người, phụ vương của Bạch Ngôn chính là một gã ngựa giống, hắn có thể chắc chắn hiện giờ yêu thích Nhạn Thanh, nhưng lại không chắc cả đời, không bảo đảm hứa hẹn với Nhạn Thanh cả đời.
Lần thứ hai, nửa đêm Nhạn Thanh xông vào phòng hắn, cầm theo áo của hắn, hai mắt đỏ ửng, giống như thú con tuyệt vọng và mờ mịt hỏi hắn, Bạch Ngôn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-cung-tinh-dich/1321390/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.