Thịt thối trên mặt xác chết chậm rãi tróc ra, biến thành một bộ xương khô màu xám trắng, chỉ còn mỗi ngọc bội buộc dây đỏ đang đeo trên cổ đung đưa trong gió.
Miệng bộ xương khô lúc đóng lúc mở: “Ta chỉ muốn nhìn xem, rốt cuộc phải mất bao nhiêu lần, y mới có thể…”
Y mới có thể làm sao?
Mộ Tương không nghe rõ câu kế tiếp, còn bừng tỉnh khỏi giấc mơ vì cơn đau quặn thắt trong bụng, thoáng bật dậy víu thành giường nôn mửa.
Mộ Tương nôn ọe cực kỳ chật vật, nước mắt tràn khỏi bờ mi, lông mi ướt át dính chặt vào nhau, kết hợp với nước da trắng bệch, trông hắn có vẻ vô cùng yếu ớt.
“Uống nước đi.” Một bàn tay duỗi đến trước mặt Mộ Tương, trên tay cầm một chiếc cốc.
Hắn ngơ ngác nhận lấy, vừa ngước mắt lên liền thấy Sư Hòa. Có điều, hình như y đã thay một bộ quần áo khác, tuy bộ này cũng màu trắng, nhưng còn trắng thuần hơn kiện kia một chút.
Sư Hòa chú ý đến ánh mắt của hắn: “Trước đó điện hạ nôn khắp người ta, mới vừa thay ra.”
Mộ Tương ngây ngốc gật đầu, uống hai hớp nước xong lại nằm dựa lên giường lần nữa: “Ta…”
Hắn còn chưa kịp nói thì đã giật mình, không ngờ giọng hắn lại khàn đến vậy.
“Trên cây chủy thủ mà Thường Thanh đâm ngươi bị thương có độc.”
“Ừ…”
Ngoài dự đoán, tuy Mộ Tương suýt nữa mất mạng, song hắn lại chưa truy cứu tội của Thường Thanh. Hắn chỉ ngây người nhìn đằng trước, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-soan-ngoi-han-gia-chet-bo-tron/2471407/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.