Trong lúc mơ màng, dường như Mộ Tương nghe thấy có người đang gọi tên mình.
Không phải Nhị hoàng tử, không phải điện hạ, chỉ là hai chữ Mộ Tương đơn giản.
Hắn khó nhọc mở mắt ra, phát hiện không biết mình đã nằm trên giường từ bao giờ. Sư Hòa ngồi bên giường, đang rũ mắt ngắm ngọc bội trong tay.
Ngọc bội chạm khắc hình một con phượng hoàng, bộ dáng tinh xảo, nhìn kỹ bên trong góc dưới còn có vài sợi chỉ đỏ, đang chuyển động như thể có sinh mệnh. Đây chính là món đồ mà Mộ Tương luôn mang trên người.
“Ta…” Mộ Tương mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình đã khàn đi.
“Điện hạ phát sốt.” Sư Hòa nói.
Y bất chợt giơ tay đặt lên trán Mộ Tương như đang đo nhiệt độ, sau đó rút tay về một cách rất tự nhiên: “Điện hạ nghỉ ngơi thêm một lát rồi mới có thể dậy uống thuốc.”
“… Ừm.”
Mộ Tương cử động cơ thể cứng ngắc của mình, dường như nhiệt độ trong lòng bàn tay Sư Hòa vẫn lưu lại trên trán.
Sư Hòa đột nhiên hỏi: “Tại sao vẫn luôn đeo nó?”
Mộ Tương hơi giật mình, một lúc lâu sau mới nhận ra y đang nói đến ngọc bội: “Đây là thứ mẫu thân ta để lại.”
“…” Sư Hòa ngước mắt nhìn hắn, ý tứ hàm xúc không rõ.
Mộ Tương cau mày, mặc dù đang sốt nhưng đầu óc vẫn hoạt động tốt. Thật ra cũng không thể nói là mẫu hậu để lại cho hắn khối ngọc bội này, dù sao thì sau khi hắn có thể ghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-soan-ngoi-han-gia-chet-bo-tron/2471388/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.