Mộ Tương như vừa bừng tỉnh từ giấc mộng. Hắn vội vàng bò dậy, hỏi Nhất Kiến trong bóng tối: “Ngươi có chắc chắn mình đi theo nàng ta sẽ không bị phát hiện không?”
“Bẩm…” Nhất Kiến vốn định nói bẩm bệ hạ, nhưng nơi này còn có người khác, đành phải lược bỏ xưng hô, “Nàng ta cũng không giỏi võ.”
Mộ Tương: “Ngươi đuổi theo nàng ta, xem kế tiếp nàng ta muốn làm gì.”
Nhất Kiến vẫn nhớ Quốc sư là người phe phế Thái tử nên hơi chần chừ: “Nhưng ngài…”
“Không sao đâu.” Mộ Tương nhìn Sư Hòa bên người, hơi khựng lại, “Chúng ta có thể phòng thân.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Gian phòng tức khắc an tĩnh. Liên Chi ngồi trước bàn đếm tiền, Sư Hòa đứng bên cửa sổ, Mộ Tương ngồi ở mép giường, tay chân không biết đặt đi đâu, thỉnh thoảng liếc Sư Hòa.
Sư Hòa nói: “Ngày mai tốt nhất nên tới gặp Trần Khắc.”
Mộ Tương hiểu ý y, không biết nữ tử dị vực này rốt cuộc định làm gì, tất nhiên muốn biết rõ ràng thỏa đáng.
Hắn nhíu mày hỏi: “Có thể là hạ cổ không?”
“Có thể…”
Sư Hòa chưa dứt lời đã thấy Liên Chi quỳ xuống trước bọn họ, hành đại lễ: “Đại ân của hai vị công tử, nô gia vô cùng cảm kích!”
“…” Mộ Tương sửng sốt, “Cái gì?”
Liên Chi vẫn quỳ, song đã ngẩng đầu lên: “Mặc dù nô gia không biết thân phận của hai vị ân khách, nhưng lại được hai vị ân khách cứu vớt giữa nước lửa.”
Theo lời kể chậm rãi của nàng, cuối cùng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-soan-ngoi-han-gia-chet-bo-tron/2471370/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.