Hôm nay là ngày thứ mười lăm Hương Hương ăn bắp cải bị nôn, cũng là ngày thứ mười lăm Quốc sư rời kinh thành.
Mộ Tương không giết Mộ Ngọc, cũng không lôi Thường Thanh ra cho hả giận, chỉ luôn giữ vẻ mặt vô cảm, ngày ngày vòng quanh ba nơi là tảo triều, Ngự Thư Phòng và Dưỡng Tâm Điện, không có ngoại lệ.
Nếu nói về thứ xui xẻo duy nhất thì chính là Hương Hương, ngày nào cũng ăn bắp cải, còn là loại chỉ có thân không có lá, cuộc sống rất kém.
Hoàng thất Đại Tương đã nghèo đến tình trạng này sao, không thể nuôi nổi một con thỏ!
Mộ Tương tiện tay ném cho Hương Hương một cọng rau, thậm chí còn xé lá rau, cho vào miệng cắn và nhai hai lần.
Thượng Hỉ kinh hoảng: “Bệ hạ, đây không phải để ăn…”
“Cũng không tệ lắm, ngươi nếm thử đi.” Mộ Tương cũng đưa một lá cho Thương Hỉ với giọng điệu rất nghiêm túc.
Thượng Hỉ: “…”
Thánh mệnh khó làm, gã không thể không nhận lấy. Sau khi Quốc sư đại nhân biến mất, tính cách bệ hạ ngày càng cổ quái, cũng ngày càng khó hầu hạ.
Gã bỏ lá cải vào trong miệng nhai vài cái, không ngờ nó không đắng chát mà có chút man mát, cẩn thận nếm thử thì nó còn hơi ngọt.
Thỏ Kim Thần nhìn lá cải đầy trông mong.
Hoàng thất Đại Tương quả thật nghèo ở một mức độ nhất định, một đời đế vương phải tranh rau với một con thỏ!
Mộ Tương nằm trên ghế bập bênh nhìn Hương Hương, giọng điệu âm u:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-soan-ngoi-han-gia-chet-bo-tron/2471352/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.