Chương trước
Chương sau
Khi hai người Lâm Vi Cửu chạy tới liền nhìn thấy Hách Húc Nhiên bị đông cứng thành băng điêu, biểu cảm trên mặt cực kì vặn vẹo.
"Anh." Hách Húc Đồng sốt ruột chạy tới.
Dòng suối thanh triệt thấy đáy, còn có thể nhìn thấy một chút tôm tép, Lâm Vi Cửu nhớ tới Hách Húc Nhiên sợ hãi kêu lên: Nó thế nhưng còn biết phun nước.
Nó là ai?
Trong đầu Lâm Vi Cửu hiện lên hình ảnh: Sau khi Hách Húc Nhiên nghe được tiếng nước liền vội vã chạy đến bên cạnh dòng suối, liền muốn hứng nước rửa mặt, lại không nghĩ tới ở trong nước thấy được cá tôm, mừng rỡ như điên lập tức vứt bỏ ý nghĩ muốn rửa mặt ngược lại đi bắt cá tôm, lại không nghĩ tới bị cá hoặc là tôm phun một ngụm nước.
Chờ đã không đúng, nếu chỉ là phun nước, sao bây giờ anh ta lại biến thành một tòa băng điêu?
Trừ khi không phải là phun nước, mà là băng.
Hình ảnh chợt lóe lên, Lâm Vi Cửu đại khái cũng hiểu cái gì, vội vàng mở miệng muốn gọi lại Hách Húc Đồng: "Chờ đã cô......"
Lời nói phía sau còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cô liền nhìn thấy Hách Húc Đồng cũng biến thành băng điêu, mặt đối mặt cùng Hách Húc Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhưng không sao, cô đã thấy là thứ gì đem hai người bọn họ đông lạnh thành như vậy.
Tơ nhện vẫn luôn chưa xuất hiện xuất trong phó bản lần này hiện tại xuất hiện trong tay Lâm Vi Cửu.
Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, tơ nhện rời tay bay vào trong nước.
Lâm Vi Cửu không dám tới gần, chỉ có thể đứng xa xa khống chế tơ nhện.
Thế là, Hách Húc Đồng cùng Hách Húc Nhiên bị đông thành khối băng nhìn thấy hai tay Lâm Vi Cửu tạo thành các động tác khác nhau không biết đang làm gì, sau đó một con quái vật khổng lồ từ trong nước bay lên không. Lâm Vi Cửu làm một cái động tác nắm lấy, quái vật khổng lồ xuất hiện rõ ràng trước mặt bọn họ, cũng rơi xuống đất trống bên cạnh dòng suối không ngừng nhảy lên.
Quái vật khổng lồ kia chính là một con tôm hùm.
Lúc nãy khi con tôm còn ở bên cạnh bọn họ, cảm thấy hình thể cực kì khổng lồ, nhưng khi xuất hiện trước mặt bọn họ hình thể lại trở nên bình thường.
Không, rất không bình thường!
Tôm nhà ai sẽ còn phân liệt, những con tôm có kích thước giống nhau tụ lại hợp thể biến thành một con tôm cao hơn một mét a!
Lâm Vi Cửu cũng là lần đầu tiên gặp loại tình huống này.
Vẻ mặt cô không thay đổi, cất đi tơ nhện bị đàn tôm tránh thoát, một cây roi dài xuất hiện trong tay, cô đem nó vung ra.
Sau khi đánh trúng con tôm, thanh máu quen thuộc xuất hiện trước mắt Lâm Vi Cửu.
Khi nhìn thấy HP của nó vẫn là 5000, biểu cảm của cô lấy mắt thường có thể thấy được biến thành thất vọng.
Tư thế lớn như vậy, cô còn nghĩ nó là một con quái vật cấp A đâu.
Nhưng cô nhớ tới phó bản lần trước quái vật là mèo yêu, con boss mèo yêu kia cũng biết kỹ năng.
Lâm Vi Cửu giữ vững tinh thần, đem lòng phòng bị nâng lên 200 phần trăm.
Một roi vừa rồi không có đem tôm hợp thể đánh tan, Lâm Vi Cửu lần nữa vung ra một roi, đánh trúng vào vị trí cũ.
Tôm hợp thể phun ra nước màu xanh lam, không, là băng, mục tiêu của nó là cái roi trong tay Lâm Vi Cửu.
Cổ tay Lâm Vi Cửu chuyển một cái, roi mềm đi theo thay đổi, tránh thoát băng tập kích. Lại một cái băng tiễn đánh tới, mũi chân cô chuyển một cái, lăn về phía trước, không chỉ có tránh thoát băng tập kích, roi mềm cũng đánh đến trên người tôm hợp thể.
Âm thanh cực mạnh va đập truyền đến, Lâm Vi Cửu không kịp nhìn đối phương có phải bị mình đánh tan hay không, liền quay người tránh thoát băng tiễn liên tiếp công kích.
Lâm Vi Cửu nhíu mày, thời gian làm lạnh kỹ năng của nó rất nhanh.
Nhưng nghĩ đến chỉ cần giết nó liền có thể rơi xuống thẻ kỹ năng, Lâm Vi Cửu buông ra lông mày đang nhíu chặt.
Chiến trường hai bên cách hai cái băng điêu kia càng ngày càng gần, cách dòng suối cũng càng ngày càng gần.
Lực công kích của tôm ở trong nước nhất định sẽ mạnh hơn so với trên mặt đất.
Sau khi Lâm Vi Cửu ý thức được này, khi đánh nhau liền cố ý dẫn tôm đến gần trong rừng.
Hiện tại xem ra tôm hợp thể chỉ biết băng tiễn, chỉ cần tránh thoát liền không thành vấn đề.
Đáng tiếc, khi cô vừa bước vào ranh giới rừng cây, con tôm kia liền xoay người rời đi.
Quái vật cũng có khu vực của mình a?
Lâm Vi Cửu ở trong lòng suy đoán, nhưng thân thể rất thành thật đi theo con tôm kia một lần nữa trở lại bên dòng suối. Sau đó cô phát hiện thanh máu của nó bị cô làm mất một phần, hiện tại đã đầy trở lại.

Chậc.
Lâm Vi Cửu vung roi mạnh mẽ oai phong, con tôm đưa lưng về phía cô không có bất kỳ ý thức phòng bị gì, không có gì ngoài ý muốn bị cô đánh trúng.
Thanh máu trên đầu nó rớt xuống hai phần ba.
Hô! Nhìn xem ta phát hiện cái gì.
Lâm Vi Cửu đảo mắt, tôm hợp thể phản ứng rất nhanh xoay người công kích cô. Cô dùng roi quấn lấy cái cây cách con tôm gần nhất, mượn lực bay qua, lúc đi ngang qua tôm hợp thể, một cái tay khác của cô lấy ra Nguyệt Nha loan đao, không chút do dự dùng mũi đao đâm vào đầu nó.
Không có máu chảy ra ngoài, nhưng thanh máu trên đầu nó đã rớt không ít, cô mắt sắc nhìn thấy cái đâm này, đâm ra một cái bạo kích.
Lâm Vi Cửu rơi xuống đất, mà con tôm vừa rồi còn hợp thể hiện tại đã tách ra, con tôm nho nhỏ bày trận, phun ra từng cây băng tiễn màu xanh lam.
Đừng nhìn băng tiễn biến nhỏ, nhưng số lượng nhiều.
Băng tiễn rậm rạp nhắm ngay một mình cô, Lâm Vi Cửu mặt không đổi sắc, giơ lên roi mềm quét về phía sau.
Khi roi mềm đụng phải băng tiễn liền lập tức biến thành roi băng.
Lâm Vi Cửu nhanh tay lẹ mắt mà cất nó vào không gian.
Đàn tôm thấy một kích không thành, còn nghĩ lại đến một lần nữa.
Nhưng bọn chúng cũng không hỏi xem Lâm Vi Cửu có nguyện ý hay không.
Lâm Vi Cửu cười doanh doanh nói: "Đàn tôm nhỏ, chuẩn bị tốt trở thành thức ăn rồi sao?"
Còn chưa dứt lời, cô lấy ra một cái đồ vật màu đen nhìn rất cồng kềnh, nhấn xuống cái nút, "Oanh!"
Ngọn lửa nuốt chửng đàn tôm, lúc này thân thể của bọn chúng biến thành màu đỏ rực, giống như là mặc vào bộ quần áo màu đỏ rực.
Từng con tôm ngã trên mặt đất, như thể bọn chúng đã chết.
Lâm Vi Cửu có thể nhìn thấy thanh máu của bọn chúng nên sẽ không mắc lừa, "Còn muốn giả chết sao?"
Lấy ra đồ vật vừa rồi, nhấn xuống cái nút, lại là một đám đồ nướng.
Mùi thơm đã lan tỏa.
Hách Húc Nhiên cùng Hách Húc Đồng bị đông cứng cũng nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
A không, bọn họ đã bị rã đông, có thể nuốt nước miếng.
Lâm Vi Cửu lấy ra một bình sứ nhỏ rải lên trên người bọn chúng, đàn tôm tại chỗ biến mất.
"Hóa cốt thủy dùng thật tốt!" Lâm Vi Cửu cảm thán thực lực của đám người trong phòng thí nghiệm kia.
Không đầy một lát, một cái bảo rương màu xanh lam quen thuộc xuất hiện ở trước mặt cô.
"Giết nhiều con tôm như vậy, kết quả là chỉ ra một cái bảo rương, cũng quá keo kiệt đi." Lời nói tuy là như thế, nhưng Lâm Vi Cửu vẫn là tiến lên mở bảo rương ra.
Cô lập tức bắt đầu tìm thẻ kỹ năng mà cô tâm tâm niệm niệm.
Lật ra mấy tấm đều không phải, cô lần đầu tiên cảm giác được phiền não khi thẻ bài quá nhiều.
Thẻ đạo cụ, thẻ đạo cụ, thẻ vật phẩm, thẻ vật liệu, thẻ vật liệu, thẻ trang bị, thẻ đạo cụ......
Lúc cô sắp thất vọng, tấm thẻ bài thứ hai đếm ngược là thẻ kỹ năng.
【 Đóng băng ( Cấp thấp ): Có thể tùy ý phóng thích một loại kỹ năng, không phải chủ sở hữu chạm đến kỹ năng hai giây sau sẽ biến thành băng điêu, mỗi giây rơi xuống 10 điểm HP. Cách nước càng gần, sát thương càng cao. Thời gian làm lạnh 1 giây.】
Thời gian làm lạnh 1 giây tương đương với không có.
Cũng may cô giải quyết nhanh, nếu không Hách Húc Nhiên cùng Hách Húc Đồng có thể chết trong băng điêu.
A, còn có một tấm thẻ kỹ năng, Lâm Vi Cửu mở ra xem xét.
【 Hợp thể ( Cấp thấp ): Sau khi tích đủ hơi nước, ba người có thể hợp thể thành một, sát thương tăng lên gấp ba lần.】
Xem xong phần giới thiệu của thẻ kỹ năng, Lâm Vi Cửu đột nhiên hiểu được.
Trách không được cuối cùng chỉ cho cô một cái bảo rương, nguyên lai là kỹ năng của nó.

Kỹ năng của quái vật cấp B liền mạnh như thế, vậy quái vật cấp A sẽ có bao nhiêu lợi hại?
Vẻ mặt Lâm Vi Cửu ngưng trọng lên.
Giọt máu cuối cùng của quái vật cấp A nhất định phải bắt tới tay.
Hiện tại trên bảng xếp hạng ngoại trừ cấp bậc, còn có trang bị, kỹ năng, cầm được trang bị hoặc là thẻ kỹ năng của quái vật cấp A, cũng có thể làm cho cấp bậc của cô nhấc lên trên.
Đến nỗi cái kỹ năng [ Hợp thể ] này, Lâm Vi Cửu nhớ tới dáng vẻ cay mắt của đàn tôm sau khi hợp thể, vẫn là có thể không cần liền không cần đi. Sau này khi có vật thay thế, lại đem nó bán đi.
Nếu như sau khi hợp thể, dáng vẻ không có cay mắt như vậy thì kỹ năng này cũng là kỹ năng không tệ.
Nhưng muốn cô trói định kỹ năng chiếm khe thẻ bài thì vẫn là thôi đi.
Kỹ năng [ Đóng băng ] ngược lại có thể trói định, nhưng vẫn là chờ phó bản kết thúc rồi nói sau, dù sao không trói định cũng có thể dùng, chỉ là uy lực hơi giảm bớt một chút.
Trong tiểu đội của bọn họ, thiếu một cái pháp sư, cũng nhiều thêm một cái Nghiêm Vanh, làm lãnh chúa của lãnh địa, sao có thể không có thẻ bài công kích được? Cô dự định nếu như phó bản lần này tìm không thấy cái thẻ bài kỹ năng khác của pháp sư, liền đem tấm thẻ bài này cho Nghiêm Vanh.
So với pháp sư cô vẫn là thích làm thích khách đánh cận chiến hơn.
Cô vui vẻ đem thẻ bài cất vào khe thẻ bài, Lâm Vi Cửu ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy hai anh em Hách Húc Nhiên đứng cách đó không xa đang cẩn thận từng li từng tí nhìn cô.
"Hai người làm cái gì vậy?"
"A? Không có không có. Đại lão, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Bắt cá mò tôm. Hai người không đói bụng sao?"
"Không, không, không đói bụng, a không không không, đói bụng đói bụng."
"Đến cùng là có đói bụng hay không?"
"Đói!"
Lâm Vi Cửu không thể hiểu được mà nhìn bọn họ một cái, "Vậy còn thất thần làm cái gì? Đi bắt cá bắt tôm đi."
Hai người cọ một chút, liền chạy đến dòng suối vươn tay bắt cá mò tôm.
Lâm Vi Cửu: ...... Đầu óc của hai người kia bị đông cứng hỏng rồi sao?
Cô đương nhiên sẽ không biết, sau khi Hách Húc Đồng cùng Hách Húc Nhiên nhìn thấy toàn bộ quá trình chiến đấu của cô, trong lòng có bao nhiêu chột dạ.
Một người lợi hại như thế cứ nhiên lúc trước khi chiến đấu còn đặc biệt đem quái đánh cho tàn phế để bọn họ tới cầm giọt máu cuối cùng của quái vật. Là bọn họ quá phế vật, kéo chân sau của cô.
Hách Húc Nhiên càng là hối hận mình đem thẻ bài kỹ năng chiếm dụng, không có để lại cho cô.
Lâm Vi Cửu chỉ cảm thấy không thể hiểu được, mặt khác cũng không nghĩ nhiều.
Cô còn đang đắm chìm trong bản thân có được thẻ bài kỹ năng của pháp sư, các nghề nghiệp trong tiểu đội cũng gom đủ.
Mỗi tháng có thể 『 Đoàn kiến 』một lần, cùng nhau đánh phó bản.
Bên này Lâm Vi Cửu nghĩ đến giây phút vui vẻ khi tiểu đội cùng nhau đánh phó bản, một bên khác hai người đã bắt được không ít cá tôm trở về.
Sau khi Lâm Vi Cửu hoàn hồn, dùng các hòn có hình dạng bất quy tắc đã thu thập ở trên đường dựng thành một cái bếp lò.
Đồ nướng ăn quá nhiều cũng sẽ ngán, đồ gia vị, dầu ăn, nồi, chén đũa,... cô đều có, trên đường còn hái mấy cây nấm có thể ăn, vừa lúc có thể nấu canh cá, lại chiên thêm một ít tôm để ăn.
Còn nước thì trong tay các cô còn có không ít trái dừa có thể uống.
Thoải mái ăn một bữa cơm, trời cũng sắp đen.
Mưa to giảm bớt nhưng không có nghĩa là trời không mưa.
Cho nên, chỗ ẩn núp lâm thời vẫn là phải có.
Nhưng hôm nay Lâm Vi Cửu không có ý định dựng chỗ ẩn núp lâm thời.
Khi cô cùng tôm hợp thể đánh nhau, lúc bay lên liền thấy được một cái hang động cỡ nhỏ, chỗ ở không lớn, nhưng ba người bọn họ vẫn thể ở được.
Vị trí của hang động hơi cao còn có chút nghiêng, lúc trời mưa bên trong cũng sẽ không xuất hiện tình huống nước đọng. Cách hang động không xa chính là dòng suối, rửa đồ vật cũng thuận tiện.
Hơn nữa phó bản lần này cũng không có mục đích cần thiết phải đi, bọn họ hoàn toàn có thể ở đây sinh tồn đến cuối cùng.
Sau khi cùng hai anh em Hách Húc Nhiên thương lượng qua, liền quyết định không đi. Trừ khi xảy ra tình huống không thể khống chế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.