Chương trước
Chương sau
Ba phút sau, ánh sáng trắng lóe lên, Lâm Vi Cửu tiến vào phó bản.
Không khí nóng ẩm tranh nhau bám vào làn da lộ ra ngoài của cô.
Bên tai truyền đến lời giới thiệu của hệ thống: "Phó bản lần này tổng cộng có một vạn người chơi, cần sống sót ở đây ít nhất 10 ngày, vào lúc 0:00 giờ 10 ngày sau những người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ chính có thể rời đi phó bản bất cứ lúc nào, sau 20 ngày, những người chơi không hoàn thành nhiệm vụ chính sẽ ở lại nơi này vĩnh viễn, những người chơi khác sẽ tự động truyền tống rời đi."
Sau khi nghe xong quy tắc, phản ứng đầu tiên của Lâm Vi Cửu: Chờ đến mười ngày sau, không, phải nói là buổi tối Ôn Tắc Niên không liên lạc được với cô, anh ta sẽ phát điên đi?
Cô mở ra vòng tay sinh mệnh, tất cả các phương thức có thể từ trong phó bản liên hệ với bên ngoài toàn bộ đều biến thành màu xám.
Không đầy một lát, cô liền nhẹ nhàng thở ra.
Cô suýt nữa liền quên mất, sau khi hệ thống đổi mới, công năng bạn tốt cũng nhiều mấy cái chức năng mới.
Ví dụ như, người chơi khác có thể thông qua mở ra trang nói chuyện với bạn tốt để biết đối phương có đang ở phó bản hay không, nếu như bạn tốt không cẩn thận chết đi, ảnh chân dung của đối phương sẽ biến thành màu xám.
Sau khi giải quyết xong một cọc tâm sự, Lâm Vi Cửu mới có tâm tư xem xét bốn phía.
Xung quanh ngoại trừ cô, không có bất kỳ ai khác.
Trong một vạn người chơi, cô cảm thấy may mắn khi một thân một mình ở tại một khu vực.
Kiểm tra quần áo trên người, quần áo bên trong đều là ôm sát người, nghĩ nghĩ, cô trước tiên đeo lên một đôi găng tay dài tới cổ tay dán sát vào da, lại lấy thêm hai cái dây buộc tóc tương đối chắc cột lại tay áo chỗ cổ tay, phòng ngừa có côn trùng nhỏ thừa dịp cô không chú ý bò vào trong quần áo cô.
Sau một hồi kiểm tra mặt đất ở gần đây, cuối cùng cô quyết định đi về phía không có dấu chân cùng phân của động vật cỡ lớn, mặc kệ bên kia có cái gì, ít nhất là an toàn hơn một chút.
Trước tìm một nơi có thể qua đêm rồi quyết định sau.
Lâm Vi Cửu quyết định như thế là bởi vì lời nhắc nhở quy tắc của phó bản ở góc trên bên phải trong trang cá nhân của cô.
Quy tắc Rừng Mưa Nhiệt Đới:
1. Tất cả quái vật đều là hình dáng động thực vật bình thường, không nhất định tất cả động thực vật đều là quái vật.
2. Hãy cẩn thận với đồng loại.
3. Hãy cẩn thận với bất kì thiên tai có thể xảy ra.
Cô cho rằng, quái vật đơn giản hơn nhiều so với động vật, ít nhất bọn chúng có thanh máu rõ ràng có thể để người chơi tùy ý quyết định bước tiếp theo của mình.
Có lẽ động vật vùng vẫy giãy chết càng thêm khó chơi so với quái vật.
Một đường Lâm Vi Cửu cẩn thận đi về phía nam, trong tay cầm một nhánh cây dài nhặt được từ trên mặt đất, vừa đi vừa gõ vào cỏ dại hai bên đường.
Trên đường gặp được đồ vật mà cô nhận biết liền đều hái xuống.
Đồ vật không quen biết nhưng cảm thấy có tác dụng, cô cũng thu thập một ít. Ví dụ như bông hoa xinh đẹp, cây nấm dễ thương.
Cô có lợi thế hơn những người chơi khác là cô không cần lo lắng những vật này có độc hay không. Kỹ năng [ Hợp thành ] của cô có thể hoàn mỹ giúp cô phân biệt.
Giống như những cái này:
【Nấm dù ba màu ( Vật phẩm ): Nấm dù rất đẹp, sau khi trưởng thành lại tỏa ra mùi hương mê huyễn, có thể dẫn dụ ra dục vọng trong lòng người, cuối cùng sẽ chết trong dục vọng của mình.】
【Ớt đỏ ( Vật phẩm ): Ớt đỏ có thể ăn được, có vị rất cay, có thể dùng như ám khí vào một lúc nào đó.】
【Cỏ lồng đèn ( Vật phẩm ): Ban ngày hấp thụ ánh sáng, ban đêm tỏa ra ánh sáng, không có bất kỳ tác dụng nào khác ngoài việc chiếu sáng. 】
Lâm Vi Cửu vừa đi vừa nghỉ, sau khoảng nửa giờ, cuối cùng đi ra khỏi rừng rậm che lấp bầu trời, nhìn thấy không trung, đi vào một mảnh đất bằng phẳng.
Nơi này rộng khoảng mấy trăm mét, khoảng cách giữa cây cối cũng không lớn, trước khi cô đến, nơi này đã có mười người chơi đang cắm trại ở đây, nhìn ra xa còn có thể thấy bóng dáng biển rộng.
Có người rất nhanh liền nhìn thấy Lâm Vi Cửu từ trong rừng rậm đi tới, lập tức đi đến chào hỏi: "Xin chào chị gái nhỏ, ta là Trương Nhạc Vi, chúng ta thành lập một tiểu đội lâm thời, đang cắm trại ở đây, chị gái nhỏ có muốn gia nhập vào tiểu đội của chúng ta không? Tiểu đội của chúng ta không có yêu cầu gì, chỉ cần không âm thầm tổn thương lẫn nhau, nếu như gặp phải nguy hiểm giúp đỡ lẫn nhau một chút là được, không có yêu cầu gì khác."
Thấy Lâm Vi Cửu còn đang do dự, Trương Nhạc Vi tiếp tục nói: "Không gia nhập cũng không sao, cô cũng có thể ở tại nơi này, hai bên chúng ta không trở ngại lẫn nhau là được."
"Ta tạm thời không gia nhập, cảm ơn."
"Chị gái nhỏ tên gì vậy?"
"Lâm Vi Cửu."
Cô không quá thích ứng với việc mình được đối xử nhiệt tình như vậy.
Nói đến mới nhớ, gần đây cô gặp được người chơi đều là tính cách nhiệt tình sáng sủa.
Sau khi Trương Nhạc Vi rời đi, Lâm Vi Cửu tìm một vị trí không có người lấy ra lều trại hoàn toàn tự động.
Vẻ ngoài của lều trại này tương tự với lều trại bình thường, nhưng bên trong có đủ mọi thứ, còn không dễ dàng bị gió thổi đi.

Những người gần đó nhìn lướt qua lều trại của Lâm Vi Cửu liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm việc của mình.
Lều trại của cô có sự riêng tư tương đối tốt, người bên ngoài không nhìn thấy tình huống bên trong, người ở bên trong lại có thể nhìn thấy bên ngoài.
Sau khi cô ngồi vào trong lều trại, lấy ra đồ ăn mà Ôn Tắc Niên làm, vừa bổ sung thể lực vừa quan sát những người khác.
Nơi này bao gồm cô tổng cộng có ba nhóm người, tiểu đội lâm thời trong miệng Trương Nhạc Vi tổng cộng có chín người, một nhóm khác là đội ngũ có ba người, chỗ Lâm Vi Cửu ở nghiêng về phía trước, gần bờ biển.
Dùng đầu gỗ dựng lên một cái nồi hơi, ba người im lặng chuẩn bị thức ăn cho mình.
Trong phó bản lần này, trên thông tin cá nhân của bọn họ nhiều một cái giá trị no bụng, giá trị này giảm xuống rất nhanh.
Lâm Vi Cửu mới đi bộ nửa giờ đường, giá trị no bụng của cô liền giảm một nửa, cảm giác bụng đói cồn cào đang cho thấy sự tồn tại của mình.
Bình thường cô sẽ không đói nhanh như thế.
Lại nhìn về phía chín người tiểu đội lâm thời, phân công rõ ràng, giữa mỗi người nhìn qua hết sức ăn ý. Rất hiển nhiên bọn họ cũng không phải là tiểu đội lâm thời như trong miệng Trương Nhạc Vi nói tới.
Bên bọn họ náo nhiệt hơn so với tiểu đội ba người, khi làm việc của mình cũng cùng đồng đội cười cười nói nói.
Sau khi ăn xong, giá trị no bụng cũng đã khôi phục đến 100.
Lâm Vi Cửu từ trong lều trại ra ngoài, cất lều trại xong liền đi đến bờ biển.
Mặt biển rất bình tĩnh, những con cá trong nước không cảm giác được chút nguy hiểm nào, ở dưới nước bơi qua bơi lại.
Lâm Vi Cửu nhìn xem khắp nơi, đi đến rừng rậm gần đó nhặt một cành cây, dùng đao chặt thịt vót nhọn phần đầu của cành cây, sau đó quay trở lại bờ biển.
Nhắm ngay đàn cá đang bơi qua bơi lại, cô lưu loát đâm vào trong nước một cái, khi từ trong nước rút ra, một con cá màu mỡ đang vùng vẫy trên cành cây.
Không phải quái vật.
Lâm Vi Cửu cũng không thất vọng, thử đem nó đổi thành hình thái thẻ bài, thất bại như trong dự kiến.
Lại bắt thêm hai con cá, liền thu tay bắt đầu xử lý vảy cá.
Trên đường khi đi ngang qua những tán cây cách xa khu đất trống liền thuận tay nhặt mấy cây củi khô nhóm thành đống lửa, bắt đầu im lặng nướng cá.
Gia vị dùng để nướng cá đều là mang từ trong nhà cô.
"Kỹ năng của cô gái kia là kỹ năng không gian sao? Có quá nhiều đồ vật không nên xuất hiện ở đây."
"Anh quan tâm người ta làm gì? Chuyên tâm làm chuyện của anh đi."
"Đều là người chơi, có người cần cái gì đều có, có người thì không có gì cả." Nói nói liền thấp giọng hát lên.
Khi bọn họ nói chuyện cũng không để Lâm Vi Cửu nghe được.
Trong khoảng thời gian Lâm Vi Cửu nướng cá, lại có những người chơi khác phát hiện nơi này, trên đất trống lại chen chúc không ít, nhưng điều này có thể làm cho mọi người để cho người thả lỏng một chút, không cần lo lắng có quái vật ẩn nấp đánh lén.
"Giỏ trúc đổi đạo cụ đây, một cái giỏ trúc có 20 cái ngăn chứa, mỗi cái ngăn chứa có thể chứa mười cái đồ vật giống nhau, vật sống cũng có thể chứa." Người la to kia thành công hấp dẫn lực chú ý của nhiều người.
Đầu óc buôn bán rất không tồi, Lâm Vi Cửu cũng bị anh ta hấp dẫn đi qua.
Giỏ trúc có 20 cái ngăn chứa, rất có lực hấp dẫn.
Khi Lâm Vi Cửu nướng cá gần chín, mùi thơm tỏa ra bốn phía, hấp dẫn lực chú ý của người khác.
Chàng trai bán giỏ trúc kia sờ sờ bụng, sau khi kết thúc cuộc giao dịch cuối cùng, anh ta ôm giỏ trúc mình đan đi đến bên cạnh Lâm Vi Cửu ngồi xuống.
"Chị gái nhỏ muốn giỏ trúc sao? Có 20 cái ngăn chứa lận, chất lượng hoàn toàn đảm bảo."
"Anh muốn cái gì?"
"Cá nướng." Chàng trai bán giỏ trúc buột miệng nói.
"Không phải nói đổi đạo cụ sao?" Cô đang nghĩ sau khi nướng xong con cá trong tay, liền cầm đạo cụ đi đổi đồ vật trong tay anh ta, không nghĩ tới anh ta lại chủ động đến đây.
Chàng trai bán giỏ trúc ngượng ngùng cười: "Trước mặt bụng đói cồn cào, bất kì đạo cụ nào đều không quan trọng bằng đồ ăn."
"Một con cá đổi một cái giỏ trúc thế nào?"
Chàng trai bán giỏ trúc liên tục gật đầu.
"Chín rồi."
Ánh mắt chàng trai bán giỏ trúc lập tức sáng lên, cầm lấy con cá kia, một tay khác cầm giỏ trúc đưa cho cô, "Cô cũng là một người sao? Ta cũng là một người, tổ đội sao? Nghề nghiệp của ta là phụ trợ, ta có thể phụ trợ cho cô."
Lâm Vi Cửu bình tĩnh nói: "Ta cũng là phụ trợ."

"Không sao, ta có cái kỹ năng là pháp thuật công kích."
"Vừa vặn, ta có cái kỹ năng là vật lý công kích."
"Vậy, tổ đội sao?"
Lâm Vi Cửu gật đầu, "Tạm thời tổ đội trước, sau này có mâu thuẫn liền tách ra."
Bên cạnh có một người đồng đội biết pháp thuật công kích, phó bản lần này cô hẳn là có thể thu được một cái kỹ năng pháp thuật công kích đi?
"Tuyệt đối sẽ không có mâu thuẫn, ta rất nghe lời. Kêu ta làm cái gì liền làm cái đó." Chàng trai bán giỏ trúc vỗ vỗ ngực nói.
"Đúng rồi, ta là Hách Húc Nhiên, ta còn một người em gái là Hách Húc Đồng, em ấy cũng ở trong phó bản này, nhân tiện chúng ta có thể tìm em ấy sao? Kỹ năng của em ấy là loại hình khống chế, còn có một cái kỹ năng khác là nhìn một cái liền có thể nhận ra quái vật, sau này gặp được quái vật, ba người chúng ta có thể chia đều."
Khi Lâm Vi Cửu nghe được kỹ năng thứ hai, đáy lòng khẽ nhúc nhích.
Nguyên nhân hiện tại cô ngồi ở chỗ này chính là vì tìm không thấy quái vật, kỹ năng của Hách Húc Đồng vừa vặn có thể giúp cô tìm được quái vật.
"Không có vấn đề gì."
"Anh có biết vị trí hiện tại của cô ấy ở đâu sao?"
Hách Húc Nhiên lắc đầu: "Chỉ biết là ở phía đông nam, nhưng không biết khoảng cách xa bao nhiêu."
"Hai người là dùng thẻ bài đồng tâm cùng nhau tiến vào phó bản sao?"
"Đúng vậy, cô muốn thẻ bài đồng tâm sao? Chúng ta có thể đồng giá trao đổi, chỗ ta còn có rất nhiều, ta có người bạn có kỹ năng chế tác thẻ bài, hiện tại thẻ bài đồng tâm trên thị trường đều là anh ta chế tác."
"Có thể."
Lời còn chưa nói xong, Lâm Vi Cửu liền nhìn thấy Hách Húc Nhiên lấy ra một chồng thẻ bài màu xanh lục, trong đó còn kèm theo mấy tấm thẻ bài màu xanh lam.
Lâm Vi Cửu còn chú ý tới vị trí cầm thẻ bài Hách Húc Nhiên đặc biệt xảo diệu, chỉ có cô có thể thấy rõ ràng thẻ bài trong tay anh ta, người xung quanh chỉ cần không tới gần bọn họ, cũng sẽ không phát hiện anh ta cầm một chồng thẻ bài màu xanh lục.
"Bạn của anh có thể sản xuất thẻ bài hàng loạt à? Ngoại trừ thẻ bài đồng tâm còn có thể chế tác thẻ bài khác sao?"
"Còn biết chế tác thẻ bài tăng ích cùng thẻ bài giảm ích, nhưng cấp bậc của anh ta không cao, chế tác hai loại thẻ bài này không nhiều, thẻ bài đồng tâm đã hoàn toàn thành thạo, có thể chế tác rất nhiều."
"Thẻ bài đồng tâm trong tay anh còn mấy tấm?"
Hách Húc Nhiên giống như ý thức được cái gì, liền kích động lên, nhưng cũng may còn nhớ rõ mình đang ở chỗ nào, lập tức kìm nén sự kích động của mình: "Tổng cộng có 78 tấm cấp màu xanh lục, 5 tấm cấp màu xanh lam. Khi tiến vào phó bản lần này ta cùng em gái dùng thẻ bài là cấp màu xanh lục, chỉ biết vị trí của đối phương, nếu như dùng thẻ bài cấp màu xanh lam không chỉ biết vị trí của đối phương mà còn có thể biết khoảng cách cụ thể của hai bên có bao xa."
"Sao hai người không dùng thẻ bài màu xanh lam?"
"Chúng ta cũng không biết bản đồ phó bản lần này lại lớn như thế, lần trước khi tiến vào phó bản không mấy phút liền có thể tìm được đối phương, dùng thẻ bài màu xanh lam có chút đại tài tiểu dụng, liền đổi thành dùng thẻ bài màu xanh lục có số lượng nhiều nhất." Hách Húc Nhiên buồn bực nói, "Bạn của ta cấp bậc không cao, tỉ lệ ra thẻ bài màu xanh lam cũng không cao, giá cả cao hơn nhiều so với thẻ bài màu xanh lục, sau khi dùng một lần chúng ta đã biết bản đồ không lớn liền cất không dùng."
"Lúc đầu anh định bán những thẻ bài này trong phó bản?"
"Đúng vậy, nhưng hiện tại có quá ít người biết đến thẻ bài đồng tâm, chúng ta cũng không có nhiều tài nguyên, nên muốn cầm những thẻ bài này đổi lấy thẻ bài mà chúng ta có thể dùng được."
"Anh muốn đổi loại thẻ bài nào?"
"Ưu tiên đổi thẻ bài gia tăng HP, giá trị pháp lực cùng bạo sát thương."
Ánh mắt Lâm Vi Cửu sáng lên, trong lòng tràn đầy vui sướng, thẻ bài nhiều nhất mà cô có chính là thẻ bài khôi phục, vừa lúc có thể đổi toàn bộ thẻ bài đồng tâm trong tay anh ta.
"Bây giờ trong tay anh còn thẻ bài tăng ích cùng giảm ích sao? Có đổi hay không?"
Hách Húc Nhiên do dự một chút, lắc đầu, "Chúng ta thêm cái bạn tốt đi, ta đem danh thiếp của bạn ta chia sẻ cho cô, nếu cô muốn mua gì, chờ rời khỏi phó bản tìm anh ta mua."
"Không sao, anh giữ lại một ít thẻ bài đồng tâm trong tay để chính mình dùng, còn lại chúng ta toàn bộ trao đổi, 5 tấm thẻ bài màu xanh lam kia ta cũng muốn."
"Bất quá ta không có dư thẻ bài bạo sát thương, chỉ có dư thẻ bài gia tăng HP cùng giá trị pháp lực, anh có muốn đổi không?" Nếu không được liền không có biện pháp khác, trong tay cô chỉ có dư thẻ bài đạo cụ gia tăng HP cùng giá trị pháp lực, những thẻ bài khác đều đưa cho Ôn Tắc Niên cầm đi nghiên cứu.
"Đổi đổi đổi, ta cùng em gái ta hai người dùng vừa vặn."
Hai bên vui sướng giao dịch xong thẻ bài trong tay, cá nướng trên tay Hách Húc Nhiên cũng gần như nguội lạnh.
"Anh ăn trước đi, ta lại đi bắt mấy con cá, đống lửa không cần để ý đến."
"Được rồi, đại lão cô đi đi."
Trên bờ biển ngoại trừ Lâm Vi Cửu còn có những người chơi khác cũng ở, Lâm Vi Cửu tránh đi ánh mắt của những người chơi khác nhanh chóng đem giỏ trúc đổi thành hình thái thẻ bài sau đó lại đổi trở về, xem xét thông tin của nó.
【Giỏ trúc rắn chắc ( Vật phẩm ): Ngăn chứa +20, giữ tươi +80%
Chú: Mỗi cái ngăn chứa có thể chứa 20 vật sống cùng vật chết cùng loại, đồ ăn có thể bảo quản tối đa là năm ngày, xin mau chóng dùng xong.】
"Năm ngày a, cũng đủ rồi." Lâm Vi Cửu tự lẩm bẩm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.