Chương trước
Chương sau
Sau khi dọn xong vật tư trong kho hàng, khe thẻ bài nhìn vẫn trống rỗng như cũ, cho dù ai nhìn đến đều có xúc động đem nó lấp đầy.
Rời đi nhà kho, bên ngoài chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Lâm Vi Cửu không có vội vã đến bên kia kiếm một chén canh, mà là ở vị trí gần nhất cầm Nguyệt Nha loan đao bắt đầu chém giết.
Quái vật cấp bậc không cao, cô chém hai ba đao liền có thể giải quyết một con.
So với một lần giết hết sau lại thu hoạch chiến lợi phẩm, ở dưới tình huống không phải đều là người một nhà, Lâm Vi Cửu luôn luôn thích vừa giết vừa cầm chiến lợi phẩm, chiến lợi phẩm đặt ở trong tay mình mới là an toàn nhất.
"Đội trưởng, anh nhìn bên kia đi."
Có người mắt sắc rất nhanh liền phát hiện hai người Lâm Vi Cửu.
"Không cần phải để ý đến bọn họ." Phàn Vũ Hi nhìn Lâm Vi Cửu một chút, nói.
Hai bên ăn ý chỉ giết quái vật gần mình.
Phàn Vũ Hi mang 11 người, không có một người là phế vật, khí thế sát phạt không hề yếu so với Lâm Vi Cửu, có bọn họ, mấy chục con quái vật rất nhanh liền giải quyết xong.
Lâm Vi Cửu cầm một mảnh vải sạch lau sạch sẽ vết máu trên vũ khí, quét mắt một vòng nhìn bảo rương màu nâu xanh, màu trắng bạc trên mặt đất, cùng so sánh với số lượng quái vật chen chúc không chịu được thì số lượng bảo rương trên mặt đất không có nhiều bằng, từ đó có thể đoán được cô đã cầm ít nhất là một nửa.
Phàn Vũ Hi nhìn bảo rương trên mặt đất, cũng đoán được.
Bất quá những thứ này phần lớn đều sẽ rơi vào trong tay của chỉ huy, ít chút liền ít chút đi, may mà cũng không phải của anh ta.
"Xin chào, ta là Phàn Vũ Hi, đến từ căn cứ Hi Vọng."
"Căn cứ Hi Vọng?" Lâm Vi Cửu nghe được từ quen thuộc, có hứng thú hỏi.
"Đúng vậy, hai người chuẩn bị đi căn cứ Hi Vọng sao?"
"Không, ngày mai chúng ta sẽ rời đi thành phố T, về căn cứ của chính chúng ta."
Lời này vừa nói ra, dẫn tới rất nhiều đôi mắt ngoài sáng trong tối nhìn thoáng qua.
Dù là Lâm Vi Cửu mặt không đổi sắc nhưng trong lòng cũng sinh ra nghi hoặc.
Nghiêm Vanh đảo mắt, nhìn một vòng bảo rương trên mặt đất, lại nhìn nhìn một đám người thờ ơ, giống như hiểu ra cái gì, cười tủm tỉm nói: "Mọi người nếu muốn rời đi thành phố T, có thể cùng chúng ta rời đi, nếu như không có chỗ để đi cũng có thể đến lãnh địa Vân Trúc của chúng ta, lãnh địa Vân Trúc của chúng ta thịnh hành mở cửa khoan dung, sau khi gia nhập vào lãnh địa Vân Trúc chỉ cần không phạm tội, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tuyệt đối sẽ không có hành vi ra ngoài đánh quái tìm vật tư trở về phải nộp lên toàn bộ."
Nghe được câu cuối cùng, không nói toàn bộ, ít nhất một nửa người đều tâm động, Nghiêm Vanh nhìn kết quả này, vẻ mặt càng chân thật hơn.
Giống như vừa mới nghĩ tới, Nghiêm Vanh tiếp tục nói: "Người này chính là cao thủ đại diện cho căn cứ của chúng ta, cô ấy mỗi tuần đều sẽ dẫn đội đi ra ngoài đánh quái, ngày sau nếu có nhiều người cùng nhau tiến vào phó bản, cô ấy cũng có thể dẫn đội tiến vào phó bản, thu hoạch chỉ cần giao một phần ba, còn lại thông qua điểm rou để phân chia."
Lâm Vi Cửu nhàn nhạt nhìn xem Nghiêm Vanh, Nghiêm Vanh cố gắng coi nhẹ ánh mắt của cô, anh ta đã nhìn ra, người của đội ngũ này không có một người là không tâm động, phúc lợi càng tốt, nhân tài gia nhập lãnh địa sẽ càng nhiều.
"Mọi người có gì muốn hỏi hiện tại liền có thể hỏi ta."
Đối diện một mảnh trầm mặc, anh nhìn ta, ta nhìn anh, không có một người dám mở miệng.
Nghiêm Vanh vẻ mặt không thay đổi, "Chúng ta thêm cái bạn tốt trước đi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về, có gì muốn hỏi tùy thời có thể nói chuyện riêng với ta. Mọi người nếu có người quen muốn gia nhập lãnh địa Vân Trúc của chúng ta, cũng có thể đem ID của ta gửi cho bọn họ, ghi chú tên của mọi người là được."
Nghiêm Vanh thêm bạn tốt từng người một, không bỏ sót bất kì ai.
Bao gồm Phàn Vũ Hi, hầu hết tất cả mọi người sau khi tăng thêm bạn tốt với Nghiêm Vanh đều nhẹ nhàng thở ra.
Nụ cười trên mặt Nghiêm Vanh càng sâu: Đánh cuộc chính xác.
"Ngày mai ai muốn cùng chúng ta rời đi có thể nói chuyện riêng với ta, chờ sau khi xác định thời gian địa điểm ta sẽ gửi tin nhắn thông báo."
Nói xong liền cùng Lâm Vi Cửu rời đi trung tâm thương mại.
"Anh Cửu, cô nói sẽ có mấy người nói chuyện riêng với ta?"

"Ngoại trừ cô gái đứng bên cạnh Phàn Vũ Hi, ta nghĩ những người khác đều sẽ liên hệ anh."
Nghiêm Vanh nghĩ đến dáng vẻ của cô gái đứng bên cạnh Phàn Vũ Hi: "Cô nói là vị ngự tỷ kia?"
Ngu Hiểu chính là cô gái mang giày cao gót mà trước đó Lâm Vi Cửu đã gặp được lúc ở trên đường quốc lộ giết Liễu Thụ Yêu.
Không biết đôi giày cao gót kia có phải là trang bị của cô ta hay không, lần thứ nhất gặp được cô ta chính là mang đôi giày kia, lần này gặp được, quần áo cùng giày trên người vẫn là như cũ.
"Ta cảm thấy ngược lại, hẳn là cô gái đứng bên cạnh cô thì đúng hơn, cảm giác tồn tại của cô ta rất yếu, mà khi đứng ở vị trí kia, vừa vặn có thể nhìn thấy cảm xúc của những người khác."
Lâm Vi Cửu suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra đó là ai.
Là người mặc váy màu sáng, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ đáng thương, vẻ mặt mềm yếu nhu nhược, trên thực tế người tài giỏi như vậy thích hợp nhất làm người nhìn chằm chằm đội ngũ.
Cô hơi nhíu mày, "Anh nói đúng."
"Thực lực của Ngu Hiểu không tồi, nếu như cô ta có thể gia nhập căn cứ của chúng ta, nói không chừng sẽ có thể nâng cao thực lực của căn cứ lên một bước."
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Không nghĩ tới người thứ nhất gửi tin nhắn cho ta lại là cô ta, ta còn tưởng rằng sẽ là Phàn Vũ Hi chứ. Rốt cuộc thì có một ít đồ vật thường là người có địa vị cao một chút mới có thể nhìn rõ ràng hơn."
"Ngu Hiểu gửi tin nhắn cho anh?"
"Ừ, hỏi ta một số việc của căn cứ cùng thời gian để tập hợp vào ngày mai."
"Vậy anh trả lời đi, ta lái xe."
Sau khi lên xe, hai người chạy quanh thành phố T một vòng rồi mới trở lại đại học T.
Đường phố vẫn yên tĩnh như cũ, không có người đi lại.
Đường phố sau tận thế làm cho người ta cảm thấy khó chịu khi nhìn vào.
"Anh nói đám sinh viên kia có phải đã về tới trường học sau đó nói xấu chúng ta với các giáo sư?"
"Các giáo sư sẽ không nghe lời từ một phía của bọn họ."
Nghiêm Vanh vội vàng trả lời, ánh mắt không có bất kì dao động nào, dứt khoát nói.
"Dù có tin tưởng thì cũng không sao, chính là đáng tiếc tri thức trong đầu giáo sư."
Nói xong, Lâm Vi Cửu liền in lặng không nói gì nữa.
Nghiêm Vanh dừng một chút, nghiêng đầu nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: "Các giáo sư có gì mà chưa thấy qua? Những đồ chơi trẻ con này, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tất cả."
Lâm Vi Cửu có lệ cười cười, không có lên tiếng.
Nghiêm Vanh há miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể thở dài, liền im lặng theo.
Chuyện xảy ra khi Lâm Vi Cửu 5 tuổi đã để lại bóng ma rất lớn cho cô, đến bây giờ vẫn còn ảnh hưởng đến cô.
Một cái trôi đi, xe liền ngừng trước cổng đại học T.
"Đi vào thôi."
Sân trường vắng lặng, hai người đến thư viện, trước khi rời đi bọn họ đã quyết định tập trung ở thư viện, thư viện không chỉ có không gian lớn, còn có phòng tự học một người, ban đêm có thể nghỉ ngơi ở bên trong.
Đi vào thư viện, bên trong thật yên bình, tất cả mọi người đều đang đọc sách.
"Hai người đã về rồi." Một người ngồi đọc sách ở gần cửa là người thứ nhất phát hiện bọn họ đã trở lại, nhỏ giọng chào hỏi.
"Mọi người đây là?"

"Giáo sư nói, tận thế đến cũng muốn học tập nên đã giao cho chúng ta một số việc để làm, hiện ta chúng ta đang tra tư liệu."
"Hiện tại các giáo sư đang ở đâu?"
"Ở tầng hai, hai người đi lên là có thể thấy được."
Lâm Vi Cửu nhìn quyển cao số trong tay người kia, mỉm cười nói: "Cảm ơn, cố lên."
Trong nội tâm cô suy nghĩ có nên làm các giáo sư đem tất cả sách trong thư viện đều mang đi không? Trong căn cứ cũng có thể thành lập một cái thư viện. Dù sao vị trí trống trong khe thẻ bài còn rất nhiều.
Cô vừa đi lên lầu vừa suy nghĩ.
Trước đó cô liền có ý định đem hết sách trong thư viện ở thành phố J mang đi, đáng tiếc đã có người sớm một bước đem tất cả sách đều mang đi, sau khi đi vào thành phố T, trên đường lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô suýt chút nữa liền quên mất trong đại học T cũng có thư viện.
Các sinh viên đều ở tầng một, đi đến tầng hai, Lâm Vi Cửu nhìn thấy các giáo sư đang tranh luận về cái gì đó, trên tầng hai ngoại trừ bọn họ ra thì không còn ai khác.
Bọn họ đang tranh luận về đồ vật có liên quan đến hóa học, cô không có học cái này, không hiểu lắm bọn họ đang nói cái gì, liền đứng ở một bên nghe bọn họ tranh luận, Nghiêm Vanh là học thiết kế, nhưng có bạn xấu Thang Tử Hàng ở, anh ta nhiều ít gì cũng học một chút đồ vật liên quan đến hóa học vật lý để giúp anh ta nghiên cứu dược phẩm.
Nhưng các giáo sư tranh luận đồ vật quá mức chuyên sâu, anh ta cũng nghe không hiểu bọn họ đến tột cùng đang nói cái gì, đành phải cùng Lâm Vi Cửu đứng ở một bên nghe bọn họ tranh luận.
Trong đó có một nữ giáo sư không có tham gia tranh luận nhìn thấy bọn họ, vẫy vẫy tay với bọn họ, ra hiệu bảo bọn họ chạy tới ngồi.
"Mấy người ra ngoài thu hoạch thế nào?"
“Còn tính không tồi, nhưng chúng ta cùng những học sinh kia có một chút bất hòa, ở cửa tiểu khu XX tách ra hành động, còn có một số học sinh ở tại bản địa thấy bên ngoài không có quái vật liền cùng nhau đi về nhà."
Nữ giáo sư thở dài, "Bọn nhỏ đều lớn hết rồi, đều biết mình đang làm cái gì, nếu đã tách ra, vậy liền tách ra đi." Cô vuốt ve quyển sách thật dày trong tay, như là đang hoài niệm cái gì.
Lâm Vi Cửu không biết nữ giáo sư đang hoài niệm cái gì, thấy bà trân quý mà sờ quyển sách, nhịn không được nói: "Giáo sư, lúc chúng ta rời đi có thể đem toàn bộ sách trong thư viện mang đi sao? Chờ sau khi về đến căn cứ có thể ở trong căn cứ xây một cái thư viện, đem những quyển sách này đều bỏ vào trong thư viện mới."
"Có thể mang đi toàn bộ sao? Ta cùng mấy người kia đều giết qua quái vật, trở thành người chơi chính thức, nhưng khe thẻ bài chỉ có thể đặt thẻ bài."
"Kỹ năng của ta có thể."
Lúc này nữ giáo sư mới nhớ tới kỹ năng của cô là không gian, không khỏi kích động nói: "Không gian của cô lớn bao nhiêu? Có thể chứa hết toàn bộ sao? Trong thư viện có ít nhất một ngàn vạn (10 triệu) quyển sách."
Lâm Vi Cửu mở to mắt: "Một ngàn vạn?"
Nữ giáo sư gật gật đầu: "Một ngàn vạn là ít nhất, mỗi năm đều có sách mới đưa vào thư viện, thư viện của chúng ta chỉ nhỏ hơn một chút so với thủ đô, là thư viện đứng thứ hai cả nước."
Nếu tính luôn những ngăn chứa đã đầy, khe thẻ bài tổng cộng có thể đặt 6930 tấm thẻ bài, với số lượng một ngàn vạn quả thực có thể tính là số lượng nhỏ như con kiến.
Lâm Vi Cửu do dự một chút, vẫn là không muốn từ bỏ nhiều bảo bối quý giá như vậy, khẽ cắn môi, hỏi: "Giáo sư có biết chỗ nào có đồ vật có sức chứa tương đối lớn sao? Thùng giấy hay ngăn tủ gì đều có thể, càng lớn càng tốt."
"Thùng đựng hàng được không?"
"Được, nhưng tốt nhất là thùng đựng hàng đều giống nhau thì mới tiết kiệm được không gian."
Nghe đến đó, nữ giáo sư cũng biết Lâm Vi Cửu còn có kỹ năng khác, nhưng đây là chuyện riêng tư của người ta, bà không hỏi, chỉ là kích động đẩy đẩy vị giáo sư tranh luận kịch liệt.
"Ông Từ ông Từ, đừng ồn ào nữa, sau này còn có nhiều thời gian để mấy người tranh luận, con của ông không phải vừa mua một đám thùng đựng hàng cỡ lớn sao? Ông biết để ở đâu không? Sách trong thư viện của chúng ta có thể mang đi."
"Cái gì? Thật sự có thể mang đi?" Giáo sư Từ bị bà làm cho hoảng sợ.
Những người khác sau khi nghe xong cũng không có ý định tiếp tục tranh luận, đều đem ánh mắt đặt trên người Lâm Vi Cửu.
Lâm Vi Cửu đem lời vừa rồi nói lại cho bọn họ nghe.
"Ta biết ta biết, đi liền bây giờ, tranh thủ thời gian." Nói xong ông ta liền vươn tay lôi kéo Lâm Vi Cửu đi ra ngoài.
"Giáo sư đừng có gấp, giáo sư đem vị trí nói cho chúng ta đi, ta và Nghiêm Vanh cùng đi, bên ngoài quá nguy hiểm, giáo sư đi không thích phù lắm."
"Cái gì mà không thích hợp, sức khỏe của ta rất tốt, có thể đi bất cứ chỗ nào, gặp quái vật ta cũng có thể xông lên giết một chút." Giáo sư Từ hất râu trừng mắt nhìn cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.