Chương trước
Chương sau
Người đàn ông trung niên này chính là người trước đó ở cửa trường học chào hỏi mọi người tìm kiếm hợp tác đánh phó bản.
Mấy người Lâm Vi Cửu đi nhanh, không biết anh ta có tìm được người hợp tác hay không.
Bất quá nhìn anh ta hiện tại chỉ có một người, chắc là không có người muốn cùng anh ta hợp tác.
Lâm Vi Cửu liếc mắt nhìn các đồng đội đang với một đám mèo yêu, suy nghĩ một chút liền dùng tơ nhện đem người đàn ông trung niên vây tại chỗ, không để ý tới anh ta giãy giụa cùng la hét, trực tiếp quay đầu đi giúp đồng đội.
Cô làm phụ trợ đi giúp đỡ các đồng đội, có cô tham dự, trận chiến đấu này liền dễ dàng hơn nhiều.
Lâm Phi có thể nói là người khó chịu nhất trong trận chiến đấu này, tuy nói trước mặt anh ta có Đỗ Lập Án ngăn cản, nhưng đàn mèo yêu giống như thành tinh vậy, bọn chúng tránh thoát phòng ngự của Đỗ Lập Án, trực tiếp công kích Lâm Phi.
Kỹ năng của anh ta chỉ có vạn tiễn xuyên tâm, mèo yêu vẫn luôn quấy nhiễu, dẫn đến kỹ năng của anh ta không ngừng bị đánh gãy.
Vết thương trên người một cái tiếp một cái.
Thuốc đỏ cùng Lâm Vi Cửu giao dịch đã dùng hết mấy bình.
Thật sự là một nam nhân rất thê thảm!
Lâm Vi Cửu dẫn đầu trợ giúp Lâm Phi, đem giá trị cừu hận của mèo yêu chuyển đến trên người mình, cho Lâm Phi thời gian hòa hoãn.
Đem mấy con mèo yêu đánh thành tàn huyết. Đưa hai con cho Đỗ Lập Án, còn lại hai con để Lâm Phi thu hoạch.
Nhìn thấy kỹ năng của Lâm Phi đã ấp ủ xong rồi, Lâm Vi Cửu nhanh chóng tránh sang một bên, đem chiến trường để lại cho Lâm Phi.
Đồng thời đem mèo yêu đang không ngừng công kích Cố Trạch Minh đuổi tới phạm vi bên trong kỹ năng của Lâm Phi.
Ánh sáng quen thuộc xuyên qua, Lâm Phi giải quyết hai con mèo yêu cấp C, còn lại đàn mèo yêu thuộc về Cố Trạch Minh cũng tàn phế không thể lại tàn phế hơn.
Lâm Vi Cửu ra hiệu cho Cố Trạch Minh, thấy anh ta vẫn còn choáng váng không nhúc nhích, đưa tay kéo một cái, đem anh ta ném đến bên người tàn huyết mèo yêu, Lâm Vi Cửu dùng mạng nhện vây khốn bọn chúng.
Cố Trạch Minh theo bản năng công kích tàn huyết mèo yêu bên cạnh.
Cách đó không xa người đàn ông trung niên bị Lâm Vi Cửu vây khốn thấy cảnh này sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Anh ta tên là Diêu Xương Huy, trước khi tận thế là quản lý một công ty nhỏ, người nhà của anh ta đều là những người yêu thích hưởng thụ nhiệt độ cao, vì hợp đàn, anh ta chỉ có thể vụng trộm uống nước không cho người trong nhà phát hiện.
Sau khi thế giới thẻ bài xuất hiện, anh ta mới thả lỏng, người trong nhà đều đang khắp nơi tìm nước, luôn ồn ào nói quá nóng.
Phó bản ngày hôm qua có đại lão mang thông quan, sau khi từ phó bản ra tới không tổn hại không thiếu sót liền lập tức bành trướng lên. Hôm nay tiến vào phó bản chính là muốn thử một chút xem có thể lại cùng vị đại lão kia gặp nhau hay không, nếu như không có anh ta liền mang tất cả người chơi thông quan phó bản.
Đại lão dẫn dắt tổ đội như thế nào, anh ta đều đã ghi tạc toàn bộ vào trong đầu. Còn quá trình đại lão giúp đồng đội đem quái vật đánh cho tàn phế liền từ người khác đánh thì tốt rồi.
Mọi thứ đã được lên kế hoạch hoàn hảo.
Ai biết, phó bản này thế nhưng tụ tập tất cả người chơi đều là đã tiến vào phó bản một lần, căn bản không chịu anh ta khống chế.
Sau khi bốn người Lâm Vi Cửu rời đi, những người khác cũng lần lượt rời đi, bọn họ cũng không cho anh ta cơ hội hợp tác. Cho đến cuối cùng tức giận không thôi.
Anh ta muốn mang người chơi thông quan cũng không phải đơn thuần là muốn mang người chơi thông quan, anh ta chính là muốn học tập đại lão, đem đồ vật người chơi tuôn ra toàn bộ lấy đi, coi như là phí dụng mang thông quan.
Nghĩ đến thẻ bài tới tay đều ném đi, Diêu Xương Huy lộ ra vẻ mặt âm trầm.
Sau khi vào trường học, anh ta cảm thấy may mắn khi không gặp phải bất kì con mèo yêu nào. Anh ta vẫn luôn tìm kiếm đội ngũ khác để đoạt quái.
Dù sao một kích cuối cùng bị anh giành lấy, ai có thể cướp đi được?
Mấy người Lâm Vi Cửu không phải là đội ngũ đầu tiên anh ta gặp được, mà là một đội ngũ mang theo trẻ con.
Đội ngũ kia đều là già yếu tàn tật, sau khi anh ta thấy được, mừng rỡ không thôi, liền trốn ở bên trong lùm cây đoạt quái.
Năm con quái bị anh ta cướp được ba con, kỹ năng của anh ta vừa vặn có thể phối hợp với hành vi của mình, ở phía xa là có thể đem chiến lợi phẩm của mình nhặt đi.
Lần thứ nhất liền thành công, không thể nghi ngờ điều này một lần nữa làm gia tăng độ bành trướng của anh ta.
Sau đó lần thứ hai, lần thứ ba đều thành công đoạt quái tới tay, Diêu Xương Huy đắc ý âm u nghĩ: Làm mấy người không chịu cùng ta tổ đội, hiện tại còn tốt đi? Mấy người cực cực khổ khổ đánh quái đều bị ta đoạt.

Anh ta đang đắc ý ở trường học lắc lư liền nhìn thấy mèo yêu xuất hiện bị dọa đến lập tức trốn đi.
Sau khi mèo yêu chạy đi, anh ta mới dám ra ngoài, không bao lâu sau liền thấy bốn người Lâm Vi Cửu đang cùng một đám mèo yêu đánh đến khí thế ngất trời.
Mục tiêu của anh ta vốn là mèo yêu dưới tay Lâm Vi Cửu, sau đó nhìn thấy dưới tay Cố Trạch Minh cũng có tàn huyết mèo yêu, trong lòng liền nhận định Cố Trạch Minh là người mạnh nhất trong đội ngũ này.
Nhưng mà ai biết trong chớp mắt, con mèo yêu đang chiến đấu cùng Lâm Vi Cửu cuối cùng chỉ còn lại không đến 50 điểm HP, anh ta lại vội vàng đi đoạt quái.
Mắt thấy phi tiêu của anh ta nhanh chóng đánh trúng mèo yêu, đột nhiên một mũi tên đánh tới phía trên phi tiêu của anh ta, trực tiếp làm phi tiêu lệch hướng đánh không trúng.
Tức giận đến anh ta muốn tìm ra kẻ đầu sỏ, đột nhiên nhớ tới chính mình là đang đoạt quái, mũi tên kia chính là chứng cứ nói lên anh ta bị phát hiện.
Anh ta không chút do dự, trực tiếp quay đầu liền chạy.
Trong lòng nghĩ như vậy, chân còn không có duỗi thẳng, mũi tên sắc bén bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.
Thiếu chút nữa, nếu như anh ta lại chạy nhanh một bước, mũi tên này liền bắn lên người anh ta.
Trong lúc choáng váng, cảm thấy thân thể bị mạnh mẽ trói lại.
Diêu Xương Huy: ......
Lâm Vi Cửu cất đi thẻ bài ba người Lâm Phi nộp lên, dẫn người đi đến trước mặt Diêu Xương Huy.
"Đoạt quái? Còn nghĩ cướp quái của ta?" Lâm Vi Cửu lạnh lùng nói.
"Không có, không có, ta là nhìn thấy quái vật muốn công kích, giúp cô một chút." Diêu Xương Huy run rẩy nói.
Trên mặt anh ta tràn đầy sợ hãi.
Hành động của người này cùng đại lão hôm qua dẫn anh ta nằm thắng giống nhau như đúc, dẫn đồng đội nằm thắng, cầm lấy thẻ bài.
Nghĩ đến dáng vẻ khi chiến đấu của Lâm Vi Cửu, Diêu Xương Huy hối hận không thôi.
Sớm biết cô ta lợi hại như vậy, anh ta liền không đoạt quái, hiện tại tốt rồi, trở thành tù binh.
"Anh Cửu, giết anh ta sao?" Đỗ Lập Án thành thật cười.
Lâm Vi Cửu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh ta, "Chém giết nhiều không tốt, chúng ta cũng không phải tội phạm giết người. Chỉ cần anh ta thành tâm hối cải, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
"Đúng đúng đúng, anh Cửu nói đúng."
"Đúng vậy đúng vậy, suốt ngày chém chém giết giết, dùng chút đầu óc đi."
Lâm Vi Cửu đem ánh mắt một lần nữa đặt lên người Diêu Xương Huy, "Anh nói, đúng không?"
"Đúng đúng đúng, chỗ tôi có thẻ vật liệu, đưa cho cô, cô thấy thế nào?" Diêu Xương Huy thăm dò nói.
"Xem ra anh không quá thành tâm a, đã như vậy......"
"Không không không, cô hiểu lầm, ý của ta là tôi đem tất cả thẻ vật liệu đều nộp lên cho cô? Để đại biểu cho sự hối cả của tôi."
Sự kiên nhẫn Lâm Vi Cửu biến mất, trên người toả ra khí tức không kiên nhẫn: "Trạch Minh."
Diêu Xương Huy con ngươi phóng đại, "Đừng đừng đừng, tôi đem tất cả thẻ bài trên người đều cho cô, cô thả tôi đi, có thể chứ?"
"Có thể, lấy ra đi, nếu dám chơi tiểu tâm tư ta liền một phát giết chết anh, đem tất cả đồ vật trong tay anh đều tuôn ra hết." Lâm Vi Cửu lau lưỡi dao, hàn quang chiếu vào người anh ta, thân thể Diêu Xương Huy run rẩy.
"Không dám không dám." Nói xong anh ta liền đem toàn bộ thẻ bài triệu hoán ra tới đặt trên mặt đất giữa chỗ anh ta cùng Lâm Vi Cửu đang ở.
Lâm Vi Cửu nhìn số lượng thẻ bài trên mặt đất, cười nhạo một tiếng: "Xem ra ở phía trước ta, anh đoạt quái chưa từng có thất bại a."
Diêu Xương Huy cười khan.
"Đi, cút đi, lần sau lại chọc ta, sẽ không có thể dễ dàng mà buông tha anh như vậy.”

Ước lượng mấy tấm thẻ bài, Lâm Vi Cửu quay đầu đem thẻ bài chia đều cho ba người khác.
"Anh Cửu?"
"Cầm, đây xem như là chúng ta cùng nhau thu được."
Lâm Vi Cửu chia thẻ bài cho bọn họ, có thẻ vật liệu có thẻ đạo cụ công kích phòng ngự, nhưng không có thẻ đạo cụ khôi phục, có thể nghĩ tới thẻ đạo cụ khôi phục có bao nhiêu khan hiếm.
Cũng không phải Lâm Vi Cửu không muốn cho bọn họ, mà là bên trong thẻ bài Diêu Xương Huy lấy ra không có thẻ đạo cụ khôi phục. Lúc phân chia, Lâm Vi Cửu bày ra rõ ràng cho bọn họ nhìn, ở trước mắt bọn họ bắt đầu một tấm một tấm mà phân chia thẻ bài.
"Anh ta cũng quá không được đi, mấy chục tấm thẻ bài, thế mà một tấm thẻ đạo cụ khôi phục đều không có." Lâm Vi Cửu cảm thán nói.
Ba người Lâm Phi ngược lại là tiếp thu tốt đẹp, còn có tâm tình an ủi Lâm Vi Cửu.
"Anh Cửu, như vậy mới là bình thường, hôm qua tiến vào phó bản, rõ ràng đều là cùng một chỗ đánh quái, ta một tấm thẻ bài đạo cụ khôi phục đều không gặp được, hai người bọn họ ở trước khi phó bản kết thúc còn lấy được một hai tấm thẻ khôi phục."
"May mắn diễn đàn có thể giao dịch, chúng ta đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua đạo cụ khôi phục, lúc này mới dám lại đi một chuyến."
Lâm Vi Cửu kinh ngạc: "Không phải thu hoạch không nhiều sao?"
"Cũng không đúng, ngoại trừ đạo cụ khôi phục, thu hoạch những thẻ bài khác còn rất nhiều. Mà ở một cái phó bản ra tới có thể thu được mấy tấm thẻ đạo cụ khôi phục đã tính nhiều."
"Trong hiện thực thẻ đạo cụ mới không dễ đạt được, cực cực khổ khổ đánh mấy cái quái, đến cuối cùng, trên cơ bản đều là thẻ vật liệu. Ta nghe nói có mấy người ở bên trong phó bản còn thu được thẻ kỹ năng."
"Chạy mau a."
Bốn người Lâm Vi Cửu đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được tiếng thét từ cách đó không xa truyền đến.
Ở tại chỗ chờ một lát, đều không có gặp người khác xuất hiện.
"Anh Cửu chúng ta đi xem một chút sao?"
"Lỡ như là cạm bẫy thì sao?" Lâm Phi là người đầu tiên ngăn cản.
"Đi trước nhìn xem thế nào, có thể là gặp được boss đi." Lâm Vi Cửu suy tư nói.
"Không có khả năng, chúng ta mới tiến vào phó bản ba giờ, hôm qua chúng ta đánh phó bản, phải đến ngày thứ ba mới nhìn thấy tung tích của boss."
Trong sân thể dục ở trường học có một con mèo yêu cao hơn năm mét, dưới chân của nó có ba người đang điên cuồng trốn chạy ra ngoài.
Đồng đội của bọn họ đều đã chết dưới chân mèo yêu.
Mấy phút trước, bọn họ đi vào sân thể dục, nơi này tầm nhìn rộng lớn, sau khi mèo yêu xuất hiện, bọn họ cũng có thể kịp thời kịp phản ứng.
Nhưng bọn họ không biết ở phía trước bọn họ còn có một đội ngũ cũng đã tới nơi này.
Trong đó có một người sau khi nhìn thấy rừng cây nhỏ, yêu cầu đi vào bên trong rừng cây hóng mát, nhưng ai có thể nghĩ đến nơi đó lại có một con mèo yêu khổng lồ đang ngủ say.
Giết boss thu hoạch được phần thưởng làm bọn họ tâm động không thôi.
"Nó đang ngủ, chúng ta phân tán hành động, tranh thủ một kích giết chết."
Phần thưởng phong phú khi giết boss che đậy hai mắt của bọn họ, thấy không rõ thực lực của hai bên.
Khi đội ngũ này tới sân thể dục, đội ngũ phía trước vừa lúc đang lên kế hoạch giết boss.
Chỗ bọn họ dừng lại cách rừng cây nhỏ cũng không xa.
Thời khắc đội ngũ phía trước làm bừng tỉnh mèo yêu, bọn họ bị miểu sát ngay lập tức.
Toàn bộ đồ vật trong ba lô bị tuôn ra rớt xuống đất, mèo yêu đem chúng nó nhặt lên cất đi.
Mèo yêu xuất hiện ở rừng cây nhỏ, đội ngũ này biết rõ thực lực của mình quá nhỏ yếu liền lập tức quay đầu chạy đi. Điều này cũng cho bọn họ một cơ hội sống sót.
Sự nhạy bén ở trên người boss mèo yêu thể hiện càng thêm rõ ràng, bọn họ còn không có chạy mấy bước đồng đội phía sau đã bị mèo yêu dùng chân giẫm chết .
Nghiêm Nhạc vừa quay đầu lại liền thấy mèo yêu cách anh ta ngày càng gần, chỉ cần nó vừa nhấc chân liền có thể giẫm chết anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.