Chương trước
Chương sau
Có người đang hát.

Ai đang hát?

Ba người đứng tại chỗ, nhìn quanh bốn phía.

Lá cây xào xạc.

Giang Dật Triều cảnh giác giơ khúc gỗ ra trước ngực, chuẩn bị đối mặt với mọi nguy hiểm sẽ ập đến bất chợt.

Thế nhưng, bụi cỏ đối diện chuyển động.

Là một bà lão mặc trang phục màu vàng, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn. Bà ấy ngơ ngác nhìn ba người, rồi từ từ mở cái miệng đã rụng hết răng.

Bà ấy đang hát.

“A, a, a…”

“Hóa bướm thành mộng, chị em đoàn tụ.”

“Đoàn tụ nơi đâu, đoàn tụ quê chúng ta.”

Âm thanh du dương uyển chuyển, trái ngược hẳn với khuôn mặt già nua, âm thanh này trong trẻo nữ tính, pha chút trẻ con. Trong nháy mắt, Mạnh Thu Nhiên nghi ngờ bà lão đã bị quỷ đoạt xác.

Đôi mắt bà lão đen kịt vô hồn nhìn về phía trước, bà ấy không định bước tới. Bà ấy ngẩng đầu, chắp hai tay trên đầu, như thể đang tiến hành nghi thức kỳ quái gì đó.

Đột nhiên, Mạnh Thu Nhiên thấy một con bướm bay ra từ cổ họng bà lão, ngay sau đó, ngày càng nhiều bươm bướm bay ra từ tai, mũi và khoang miệng của bà ấy!

Bươm bướm như châu chấu, đông nghìn nghịt bao quanh nửa người trên bà lão.

Chúng vỗ cánh, lượn vòng trên đầu bà ấy, hình thành một vòng xoáy nhỏ. Đồng thời, chúng nó tiếp tục bắt đầu cao giọng ngâm xướng: “Chị của em ơi, em của chị ơi, chị đang nơi đâu, chị ở trong máu dịch em, ở trong tiếng ca của chị.”

Là Minh Nữ.

Loại bướm biết nói!

“Là Minh Nữ.” Mạnh Thu Nhiên nhíu mày: “Sao trên người bà lão này có Minh Nữ?”

Giang Dật Triều nhìn bà lão hồi lâu, không chắc chắn trả lời: “Tôi chỉ nhìn thấy bươm bướm, không thấy Minh Nữ.”

“Cậu không thấy chúng nó bay từ trong miệng bà lão ra ngoài sao?”

“Không có, chỉ thấy bà lão này đang hát thôi.” Giang Dật Triều đáp, anh ta nghi ngờ nhìn Mạnh Thu Nhiên: “Chẳng lẽ cảnh tượng hai chúng ta chứng kiến không giống nhau?”

Hoàng Như Vũ cũng gật đầu nói nhỏ: “Tôi cũng nhìn thấy, Minh Nữ bay từ trong miệng bà lão ra ngoài, bây giờ đang bay trên đỉnh đầu bà ấy. Tuy bà ấy mở miệng, nhưng tôi dám chắc âm thanh kia không xuất phát từ bà ấy…”

Giang Dật Triều ngạc nhiên.

Chẳng lẽ anh ta có vấn đề?

Minh Nữ vẫn ca xướng ở đó, xoay tròn, bay lượn.

Mạnh Thu Nhiên bỗng cảm thấy Minh Nữ không đáng sợ nữa, ngược lại còn sinh ra vài cảm giác bi thương.

Năm phút sau, bươm bướm trở về cơ thể bà lão. Bà ấy cứ như không biết chuyện vừa xảy ra, khẽ lắc đầu, con ngươi đảo quanh. Một lúc lâu sau, bà ấy không nhìn đám người Mạnh Thu Nhiên nữa, chỉ rời khỏi rừng cây, tiến về phía thị trấn. Dường như bà ấy không biết chuyện gì mới xảy ra, ánh mắt nhìn Mạnh Thu Nhiên cũng mang theo cảm giác bài xích với người ngoài.

Lúc bà lão bắt đầu cử động, rừng cây lại phát ra tiếng xào xạc.

Bấy giờ bọn họ mới ý thức được, khi nãy không chỉ mỗi một bà lão đứng cạnh mình mà xung quanh còn có ít nhất bốn cư dân, họ tạo thành một vòng tròn bao quanh ba người.

Các cư dân này vốn đang ngồi xổm trong bụi cỏ hoặc nấp sau thân cây, họ vẫn bất động nên ba người không hề phát hiện. Khi bà lão nhấc chân quay về, các cư dân cũng bắt đầu đồng loạt cử động.

Nhóm cư dân không ngoảnh lại, bước thẳng xuống núi theo con đường nhỏ mà bà lão đã rời đi, họ cũng không thèm nhìn Mạnh Thu Nhiên.

Giang Dật Triều lập tức hoảng sợ, toát mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi đánh nhau, cũng không biết ai thắng ai thua.

“Sao lại như vậy? Bọn họ theo dõi chúng ta sao?” Giang Dật Triều hỏi.

Mạnh Thu Nhiên yên lặng nhìn theo hồi lâu, đáp: “Chắc đang chỉ dẫn cho chúng ta.”

“Trấn này thật kỳ quái!” Giang Dật Triều gào khóc: “Khiến đàn ông đàn ang như tôi lại sinh ra ám ảnh tâm lý với bươm bướm!”

Mạnh Thu Nhiên hừ nhẹ: “Đàn ông đàn ang gì chứ, lông cậu đủ dài chưa?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tất nhiên đủ rồi.” Lần nào Giang Dật Triều nói về bản thân mình, anh ta cũng có thể tỏ ra rất đắc ý.

Hoàng Như Vũ hỏi: “Chị Thu Nhiên, giờ chúng ta làm gì đây?”

“Đi tiếp về phía trước, bây giờ không đi sau này sẽ không còn cơ hội nữa.” Mạnh Thu Nhiên biết, thông thường nơi nào càng quỷ dị thì sẽ càng nguy hiểm, nhưng việc không manh mối, không thông tin, không tìm được cách rời khỏi nơi này còn đáng sợ hơn hẳn nguy hiểm. Nếu tiếng hát ban nãy nhắc tới đoàn tụ và chị em, chứng tỏ bọn họ đã đến rất gần thứ cần tìm.

Họ bước tiếp về hướng bươm bướm bay tới.

Giang Dật Triều hơi thắc mắc: “Nơi này hình như có một con đường, ắt phải có người qua lại, nhưng về sau không biết tại sao bị bỏ phế, hoặc bị cỏ dại che khuất. Chị biết ấy, nếu chẳng ai lui tới, không có đá đè nặng thì qua hai ba ngày cỏ sẽ có thể mọc kín cả đường đi. Núi này quá lớn, tôi lo chúng ta sẽ lạc đường.”

Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Vậy cậu nhớ đường về không?”

“Đương nhiên.” Giang Dật Triều đáp.

“Thế không sao đâu, chúng ta đi đúng đường rồi. Cậu vẫn lo dò đường nên không để ý xung quanh, cậu xem bên kia đi.” Mạnh Thu Nhiên chỉ về cách đó không xa.

Giang Dật Triều dừng bước, đưa mắt nhìn theo phía tay cô chỉ, qua một lát mới nói: “Tảng đá…”

“Là tượng, nhưng bị phủ đầy rêu rồi. Nhìn bề ngoài thì chắc là một cặp song sinh, thậm chí còn có khả năng là song sinh nữ. Cứ mười lăm mét lại đặt một pho tượng, phía trước chắc chắn sẽ có từ đường.” Mạnh Thu Nhiên nói.

Ba người đến gần một tượng đá.

Trên cổ tượng đá buộc một dải ruy băng màu đỏ, dải ruy băng đã phai màu, màu đỏ đã chuyển trắng. Trên người tượng đá chằng chịt rêu xanh, con nhện vàng đen bò nhanh trên rêu. Mạnh Thu Nhiên lấy tay phủi con nhện xuống, lắc lắc tượng đá, phát hiện thứ này cắm sâu vào lòng đất, độ sâu ít nhất cũng phải ba hoặc bốn mươi centimet, thế nên nó mới đứng vững như vậy.

Mạnh Thu Nhiên dùng móng tay cạo rêu xanh, muốn nhìn rõ hoa văn khắc trên tượng đá: “Những pho tượng đá này chắc đã được đặt ở đây từ rất lâu rồi, hơn nữa còn không bị đổi. Theo lý mà nói, chúng bị sương gió ăn mòn đến thế thì nên thay tượng mới mới phải, huống chi đây còn là vật tín ngưỡng.”

Giang Dật Triều ngồi xổm xuống, giúp Mạnh Thu Nhiên cạo rêu ra. Anh ta dùng cục đá nạo tới nạo lui trên tượng đá, nói: “Chắc hẳn vì không tín ngưỡng thứ này nữa, lỗi thời rồi. Hoặc người tín ngưỡng cặp song sinh đã chết hết.”

Hoàng Như Vũ phản bác: “Không thể nào, anh còn nhớ người hầu ở Lương trạch kia đã nói gì không?”

“Sao cơ?”

Hoàng Như Vũ trả lời: “Bọn họ nhắc tới ‘Liễu liền cành’, tôi đoán vật này có liên quan đến song sinh, bởi vì hai từ ‘liền cành’ đó. Nhưng tôi không nghĩ ra ‘liễu’ mang ý nghĩa thế nào, chắc cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì!”

Mạnh Thu Nhiên cảm thấy Hoàng Như Vũ nói rất đúng, huống hồ đêm đầu tiên cũng có người hỏi có phải song sinh hay không.

Sức ảnh hưởng của song sinh ở trấn sông nước này còn lớn hơn bọn họ nghĩ.

Giang Dật Triều thổi tượng đá, chợt hỏi: “Chị, sao tôi cảm thấy là lạ?”

“Để tôi xem thử.” Mạnh Thu Nhiên ngồi xổm xuống cạnh Giang Dật Triều, tóc cô lướt qua gò má anh ta.

Giang Dật Triều thoáng sửng sốt, con tim không kiềm được mà đập thình thịch, anh ta len lén nhìn Mạnh Thu Nhiên, môi mím chặt, cứ như đã làm chuyện gì có lỗi với cô, khuôn mặt anh ta cũng hơi ửng đỏ.

Mạnh Thu Nhiên thúc cùi chỏ vào anh ta: “Này! Suy nghĩ! Nói chuyện coi!”

Giang Dật Triều cuống quýt che giấu suy nghĩ miên man của mình vì Mạnh Thu Nhiên đến quá gần, anh ta ho khan vài tiếng: “Không thấy bướm. Trên vật này hoàn toàn không có biểu tượng bươm bướm, trông không phải tín ngưỡng Minh Nữ.”

“Cậu nói đúng, ít nhất chúng ta đã gặp hai phe. Lương Cung Chính tín ngưỡng Minh Nữ, và tín ngưỡng chị em song sinh. Ban nãy bà lão dưới chân núi bảo đi dọc theo con đường đến từ đường, nếu là từ đường thì không thể để lâu không có người quét dọn như thế, mấy thứ này cũng nên thay mới. Vậy nên, từ đường chắc hẳn đã bị bỏ hoang, người trong nhà này đã chết hết, hoặc chí ít bọn họ không thể tới tế bái tổ tiên.” Mạnh Thu Nhiên phân tích.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ba người đứng lên, tiếp tục tiến sâu vào trong núi.

Quạ đen thi thoảng bay qua, đậu đầu cành, đôi mắt vàng chanh nhìn chòng chọc ba vị khách không mời mà đến.

Bọn họ đi nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy bất cứ tòa nhà nào. Đừng nói tòa nhà, ngay cả nhà vệ sinh công cộng mà được xây dựng trên địa hình gập ghềnh này cũng sẽ ngã trái lệch phải, càng miễn bàn tới từ đường tế bái tổ tiên!

“Chúng ta không hề sai đường!” Giang Dật Triều nghi ngờ không thôi: “Nếu cứ đi tiếp thì dù tới tối chúng ta cũng sẽ không tìm thấy từ đường đâu!”

Mạnh Thu Nhiên thầm nghĩ, cây cối ở đây san sát nhau, không xuất hiện bất kỳ dấu vết chặt cây nào, vậy quả thực không giống nơi xây dựng từ đường.

Nhưng ở đây không có từ đường thì còn có thể ở đâu?

Cô nhìn con bướm đậu trên cành cây, đầu ngón tay mân mê đôi cánh nó: “Mi có thể dẫn ta đến đó không?”

Bươm bướm không hề di chuyển.

“Chị.” Giang Dật Triều đang lo không biết phải làm sao, khóe mắt nhìn thoáng qua, chợt phát hiện trên cành lá sum suê đậu tầm một trăm con bướm đen, cánh bọn chúng tỏa ra ánh sáng xanh huỳnh quang dưới ánh mặt trời. Ánh nắng lốm đốm chiếu xuống từ khoảng trống giữa đàn bướm, rải rác trên người bọn họ.

Bướm nơi này nhiều hơn hẳn trước đây.

Chúng nó yên tĩnh tựa như đang ngủ.

Bươm bướm?

Bươm bướm.

Trong đầu Mạnh Thu Nhiên chợt lóe lên một ý tưởng, ánh mắt đảo quanh đàn bướm lộng lẫy kia, phát hiện chúng đều đậu trên một thân cây. Thân cây này rất lớn, ba người nối tay lại cũng không ôm hết, trông như đã hàng nghìn năm tuổi. Cô chưa từng học Thực vật học, không biết cụ thể nó thuộc giống gì, nó từa tựa cây đa, cành vươn dài ra ngoài, rễ cây xoắn lại như những con rắn to.

“Ở đây!” Mạnh Thu Nhiên nhanh chân bước tới, đẩy lùm cây trước thân cây ra, một hang động cao chừng một người bỗng xuất hiện.

Giang Dật Triều kéo Mạnh Thu Nhiên về phía sau mình: “Để tôi, chị, tôi vào trước.”

“Cậu cẩn thận đấy.”

Ba người họ không có đèn pin, trong động tối đen không thấy được năm ngón tay, ai biết trong đó có phải sâu bướm bò lúc nhúc và trứng trùng hay không?

Giang Dật Triều dùng khúc gỗ chọc chọc trước, không có bướm bay ra, bên trong tĩnh lặng như thể sắp nổi bão lớn.

Nói không sợ là giả.

Giang Dật Triều cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi.

Trước khi bị cuốn vào thế giới Thần Ẩn, sóng gió lớn nhất mà anh ta từng đối mặt chỉ là cuối kỳ thi rớt và phải thi lại.

Anh ta thấp thỏm đứng trước cửa động, hít một hơi thật sâu: “Chị, nếu tôi chết…”

Giang Dật Triều chưa kịp nói xong, Mạnh Thu Nhiên đã chợt kéo tay anh ta.

Giang Dật Triều: ?

Mạnh Thu Nhiên dùng sức lôi Giang Dật Triều về phía sau, nói: “Các người phải đuổi kịp đó, đừng lề mề nữa!”

Cô ném khúc gỗ, tung người nhảy vào trong bóng tối sâu thẳm!

Giang Dật Triều: !

Hoàng Như Vũ: …

Cứ nhảy xuống như thế sao?

Tôi vẫn chưa sẵn sàng mà!!!

Giang Dật Triều hét to vào bóng tối: “Chị! Chị có sao không?”

Hoàng Như Vũ xoa xoa tay, tới cũng đã tới rồi, cô ấy không thể để Mạnh Thu Nhiên ở lại được: “Anh nhảy không, anh không nhảy thì tôi nhảy!”

Giang Dật Triều nhìn Hoàng Như Vũ, tiếp tục hét với động cây: “Chị…”

Trong động cây vọng tới âm thanh.

“Con mẹ nó sao cậu còn lằng nhằng hơn cả tên đàn ông chó kia vậy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.