Chương trước
Chương sau
Hạ Vãn Vãn cúi đầu nhìn cây đinh ở ngực mình, không dám manh động: “Sao em không có ấn tượng gì hết? Hình như em có cảm giác mình bị khống chế thật, đầu óc cứ mơ mơ màng màng. Lan Lan đâu, còn Giang Sách Lãng nữa, bọn họ đâu rồi?”

“Chúng ta tách ra rồi.” Trong lòng Cố Diệp khó chịu: “Chúng ta đã mắc bẫy, Bạch Thanh Thủy quá gian xảo.”

Hạ Vãn Vãn thở dài: “Chúng ta qua đêm ở đây trước đi. Cố Diệp, anh tới gần em chút, em hơi lạnh.”

Cô ấy ôm chặt tấm chăn nhỏ, cơ thể lạnh lẽo khiến cô ấy lưu luyến nhiệt độ cơ thể của Cố Diệp.

Cố Diệp ôm Hạ Vãn Vãn, vỗ vỗ lưng cô ấy tựa như khi mẹ dỗ anh ấy hồi nhỏ.

Quả thực anh ấy khá vui, để Hạ Vãn Vãn bị thương là điều anh ấy tự trách nhất. Tuy không tiếp xúc nhiều với Hạ Vãn Vãn, nhưng không thể không thừa nhận, anh ấy đã động lòng với cô gái này. Ngây thơ hồn nhiên nhưng không hề nao núng, ngay cả lúc cô ấy do dự vì gia đình sinh ra và nuôi dưỡng mình cũng không khiến Cố Diệp chán ghét gì, bởi việc này đã chứng tỏ Hạ Vãn Vãn là một người sống tình cảm.

Sáng nay khi chạy trốn, Cố Diệp vẫn luôn hy vọng Hạ Vãn Vãn trên vai có thể tỉnh lại, có thể tung tăng nhảy nhót cười đùa với anh ấy.

Nhưng cũng may, hiện tại tất cả đã trở thành sự thật, cô ấy không còn lo lắng về tính mạng nữa.

Cây đinh đã phát huy tác dụng.

Cũng có thể đây là kỳ tích.

Cố Diệp thích Hạ Vãn Vãn, dẫu anh ấy không biết giãi bày cũng không biết mở lời thế nào, chỉ đành vụng về bảo vệ cô ấy trong vòng tay mình.

Ngay từ khi ở đảo Nhật Lạc, khi hai người cùng đi dưới một tán ô, khi anh ấy nhìn sang góc nghiêng của cô ấy, con tim anh ấy đã xao xuyến hẫng nhịp. Anh ấy đã dự định sẽ tỏ tình lúc mọi chuyện chấm dứt xong xuôi, thậm chí còn nghĩ ra địa điểm tỏ tình: Một nhà hàng Chiết Giang. Bởi vì rất lâu trước kia, Mạnh Lan từng kể Hạ Vãn Vãn thích món ăn mang vị ngọt của Chiết Giang lắm, đặc biệt là cá Tây Hồ nhúng giấm và tôm xào Long Tĩnh.

Thật ra Cố Diệp không biết nhiều về Hạ Vãn Vãn, cũng không muốn lén lút điều tra thông tin của cô ấy, nhưng anh ấy cảm thấy có lẽ Hạ Vãn Vãn cũng có vài phần tình cảm với mình.

Trong nhiệm vụ luôn chia nhóm hai - hai, anh ấy và Hạ Vãn Vãn, Mạnh Lan và Giang Sách Lãng, vẫn luôn như thế.

Hạ Vãn Vãn cũng rất ỷ lại anh ấy.

Cố Diệp tựa như đang ôm một bé mèo bị bệnh, vuốt ve “bộ lông” của cô ấy.

Hạ Vãn Vãn dựa vào ngực Cố Diệp, cuộn tròn trong lòng anh ấy. Cô ấy chớp chớp mắt, ngập ngừng: “Cố Diệp…”

“Anh đây.” Cố Diệp đáp.

“Anh thích em không?” Dường như cô ấy phải lấy hết can đảm mới dám thốt ra câu hỏi này, đôi mắt xinh đẹp sóng sánh.

Cô ấy thích Cố Diệp, gần như đã phải lòng anh ấy từ ánh nhìn đầu tiên. Nhưng bấy giờ, vì chưa rõ mối quan hệ giữa Mạnh Lan và Cố Diệp nên cô ấy vẫn luôn giữ khoảng cách với người đàn ông này, mãi đến khi Mạnh Lan và Giang Sách Lãng ở bên nhau.

Có điều, dù đã biết giữa Mạnh Lan và Cố Diệp không có gì, cô ấy cũng tự ti không dám tiến thêm một bước, chỉ đành dồn hết bao tâm tư vào món thịt xào mà anh ấy thích ăn nhất mỗi khi anh ấy đến nhà.

Hoàn cảnh gia đình cô ấy không tốt, vừa nghèo vừa ở huyện nhỏ. Tuy cô ấy đến thành phố lớn học đại học, nhưng họ vẫn là người thuộc về hai thế giới khác nhau.

Cô bé lọ lem chỉ tồn tại trong truyện cổ tích, chỉ là súp gà cho tâm hồn thiếu nữ.

Thế nên, anh thích em chứ?

Cố Diệp hơi ngẩn người, tựa như tất cả máu trong cơ thể bỗng dưng trào lên não!

Anh ấy không kiềm được mà ôm lấy Hạ Vãn Vãn, yết hầu nhấp nhô lên xuống.

Mùi mồ hôi trên người anh ấy lọt vào mũi Hạ Vãn Vãn, cô ấy ho khan nhẹ hai tiếng.

Cố Diệp y hệt một thiếu niên mới biết yêu, lập tức ý thức được bây giờ người mình “không sạch sẽ lắm”, nhưng anh ấy nào muốn buông Hạ Vãn Vãn ra.

“Anh nói gì đi.” Hạ Vãn Vãn ỉu xìu.

“Thích, anh rất muốn ở bên em. Vốn dĩ anh định mời em đến nhà hàng làm món Tô Châu kia ở Plaza 66, em thích ăn món Chiết Giang mà. Anh tính tỏ tình ở đó.” Cố Diệp hơi bối rối, nói chuyện cũng ấp a ấp úng, thậm chí còn chút ngại ngùng.

Hạ Vãn Vãn chợt cười rộ, ánh mắt sáng lấp lánh: “Thật hay giả vậy, anh không gạt em chứ?”

“Không gạt em.”

“Vậy vì sao anh không chủ động tìm em?”

“Công việc bận quá.” Lời Cố Diệp nói là thật, anh ấy liên tục tăng ca, thậm chí còn không về nhà. Thế nên lúc Mạnh Lan mất tích, trả lời tin nhắn của anh ấy chậm mấy ngày, anh ấy cũng không chú ý tới.

Cơ mà, anh ấy ngẫm lại rồi, chắc chắn con gái không thích đáp án này đâu!

Cố Diệp - sống gần ba mươi năm còn chưa yêu đương bao giờ, lập tức hối hận về lời nói của mình khi nãy: “Không phải, ý anh không phải thế.”

“Em biết.” Hạ Vãn Vãn nói: “Không sao, anh phải lo cho sự an toàn của nhiều ngườ mà. Mạnh Lan cũng từng kể, quanh năm suốt tháng chưa chắc được gặp anh một lần, thi thoảng dịp tết Nguyên đán anh còn phải trực ban.”

“Ừ.” Cố Diệp cười.

Lúc này đến lượt Hạ Vãn Vãn đỏ mặt, nói thế không phải chứng tỏ trong nhà cô ấy thường xuyên nhắc về Cố Diệp sao?

Gia đình cô ấy đã dạy, con gái chưa kết hôn không thể “không biết chừng mực” như vậy!

Cô ấy bỗng luống cuống, nghiêng đầu né tránh ánh mắt nóng bỏng của Cố Diệp.

“Không sao, anh thích em lắm.” Cố Diệp an ủi cô ấy: “Nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện này, mình rời khỏi đây trước đi, chúng ta ra ngoài thôi.”

“Vâng, cảm ơn anh đã cho em biết.” Hạ Vãn Vãn lộ ra nụ cười yếu ớt nhưng ngọt ngào: “Cho em mượn bờ vai anh để tựa vào nhé, em còn hơi mệt. Chắc ngày mai bọn họ sẽ tìm đến đây, nhiệm vụ này sẽ mau chóng kết thúc.”

“Anh sẽ dẫn em về gặp bố mẹ.” Cố Diệp nói.

“Có sớm quá không ạ?” Hạ Vãn Vãn thẹn thùng cười.

Hai người cứ như vậy cả đêm, mãi đến khi Giang Sách Lãng gõ cửa thư viện.

Giang Sách Lãng từng nói với Cố Diệp rằng thư viện là một nơi thích hợp để lẩn trốn, nên anh đoán Cố Diệp sẽ ẩn nấp ở đây. Quả nhiên, anh đã tìm thấy hai người đang dựa sát vào nhau trong góc.

Cố Diệp thức trắng suốt đêm, anh ấy phải canh chừng kỹ càng động tĩnh bên ngoài để bảo vệ Hạ Vãn Vãn.

Giang Sách Lãng vào trong, vốn dĩ anh nên thở phào, nhưng lúc này thần kinh anh lại đột ngột trở nên căng thẳng!

Tình trạng của Cố Diệp, thoạt nhìn rất kỳ lạ, hệt như người bị nghiện thuốc.

“Cố Diệp?”

“Sao thế?” Cố Diệp hỏi, con ngươi anh ấy đen kịt, nhưng Giang Sách Lãng nhớ nó vốn là màu nâu đậm.

Mà bây giờ, cứ như nó bị nhuộm mực nước.

Giang Sách Lãng nhận ra điều bất ổn, không tiếp tục đến gần Cố Diệp. Anh đăm đăm nhìn quầng thâm mắt của Cố Diệp, hỏi han: “Hai người ổn chứ?”

“Cũng ổn, Hạ Vãn Vãn tỉnh lại rồi.” Cố Diệp trả lời: “Tối qua bọn tôi nói rất nhiều chuyện, giờ cô ấy đã ngủ tiếp. Anh tìm được Mạnh Lan chưa?”

“Chưa, chắc hẳn cô ấy vẫn an toàn, anh cũng biết mà, cô ấy rất thông minh.” Giang Sách Lãng nói.

“Cũng đúng.” Cố Diệp tới gần Giang Sách Lãng.

Ánh nắng chiếu xuống từ cửa sổ trên mái nhà, rọi lên người Cố Diệp, anh ấy tựa như thiên sứ được thần linh lựa chọn.

Cố Diệp nói: “Tôi nghĩ tôi đã phát hiện ra một việc.”

Anh ấy sải bước tới gần Giang Sách Lãng.

Giây tiếp theo!

Cố Diệp giơ tay lên, một con dao gọt hoa quả bóng loáng xẹt qua mặt Giang Sách Lãng! Giang Sách Lãng đã sớm chuẩn bị, anh né sang một bên, thúc một cú vào bụng Cố Diệp!

Đồng thời, mu bàn tay trên nắm đấm của anh bị vô số sợi tơ trong suốt cắt qua.

Cố Diệp cười khằng khặc đứng lên, lau đi vết máu trên khóe miệng, hung tợn nhìn Giang Sách Lãng chằm chặp.

Anh ấy đã bị khống chế.

Mạnh Lan từng nói, trong lòng mỗi người đều tồn tại một nơi mềm mại, chỉ cần nắm lấy nó, khiến họ ngày càng lún sâu vào thì họ sẽ trở thành con rối của dục vọng, sẽ bị tâm ma lợi dụng.

Khi nãy Giang Sách Lãng đã nhận ra điều kỳ lạ, Hạ Vãn Vãn đang nằm ngủ bên kia, thoạt trông vẫn chưa hề tỉnh. Trước đây anh đã phát hiện Cố Diệp có tình cảm với Hạ Vãn Vãn, hai người này vẫn luôn như gần như xa, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đôi bên chưa từng bày tỏ tình cảm với nhau.

Nếu Bạch Thanh Thủy lấy Hạ Vãn Vãn để mào đầu, Cố Diệp sẽ dễ dàng cắn câu.

Tất cả điều này đều hợp lý nhất quán, vừa vặn vừa khéo.

Xương cốt của Cố Diệp phát ra âm thanh răng rắc, anh ấy co người lại, chẳng khác gì một con rối bị treo lên, lê lết bước chân tới gần Giang Sách Lãng thêm lần nữa.

Cuối cùng anh ấy đứng dưới ánh mặt trời, từng sợi tơ rối hiện lên rõ ràng.

“Tôi sẽ ở bên cô ấy… Cô ấy sẽ sống lại, chúng tôi sẽ quay về thế giới hiện thực… Tất cả sẽ… kết thúc…” Cố Diệp ngắt quãng nói.

Giang Sách Lãng nắm chặt đinh búp bê trong tay, trong nháy mắt anh tiến lên, đã nhanh tay cắm cây đinh vào xương quai xanh của Cố Diệp!

“Cạch!”

Dao gọt hoa quả rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh lạnh lẽo.

Nhằm đảm bảo hai người bị khống chế này không gặp thêm chuyện gì, Giang Sách Lãng tìm một bộ giường đệm ở phòng trực ban rồi đỡ họ lên. Sắp xếp xong tất cả, anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Người anh em, tôi đắp chăn cho anh, lỡ như bị bọn người chết đó phát hiện thì tiêu. Đừng để nóng đến mức nổi rôm, muốn tính sổ thì cứ tìm Mạnh Lan, cô ấy bảo tôi làm vậy đó.”

Không ai đáp lại anh.

Trong căn biệt thự “trú ẩn” cách đó không xa, Bạch Thanh Thủy thưởng thức tơ điều khiển trên đầu ngón tay: “Lại thêm một đứa chết, mà trạng thái không ra người không ra quỷ kia cũng chẳng chịu được bao lâu. Không ngờ tên Cố Diệp này có chấp niệm thú vị phết, trước đó tôi thử anh ta rất nhiều lần, kể cả khi anh ta còn ở cục cảnh sát, nhưng anh ta không hề dao động. Người xưa vẫn hay nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

“Bây giờ hai người họ có thể đoàn tụ thật rồi, tạo thành một đôi uyên ương mệnh khổ.” Ninh Lịch nói.

“Cậu muốn tự ra tay sao? Vẫn tương tự như cục diện lần trước, đừng nói cậu không giết nổi Giang Sách Lãng đấy.” Bạch Thanh Thủy nhìn Ninh Lịch: “Cậu từng đụng độ anh ta, chắc tôi không cần phải nói thêm phải giết anh ta thế nào đúng không? Cậu giữ lại Mạnh Lan cho tôi là được.”

Bạch Thanh Thủy như thợ săn mở chuồng chó săn, hào hứng chuẩn bị thưởng thức màn trình diễn tuyệt vời mà thú cưng của mình mang tới.

“Tất nhiên rồi, thưa thầy.” Ninh Lịch cung kính lui ra, gã đã chờ ngày này rất lâu.

Gã phải tự tay giết chết Giang Sách Lãng, gã muốn chứng kiến cảnh Mạnh Lan khóc lóc thảm thiết!

Dù những kẻ đó có năng lực, nhưng chúng đã chạy trốn suốt một ngày một đêm, phỏng chừng cũng không dám ngủ, chỉ đành trốn trong góc xó xỉnh nào đó thôi. Hiện giờ Bách Liễn đã bị khống chế, Hạ Vãn Vãn và Cố Diệp không khác gì người chết, vậy chỉ còn bốn người: Mạnh Lan, Mạnh Thu Nhiên, Giang Sách Lãng, Giang Dật Triều.

Chi bằng cứ ra tay với Giang Sách Lãng trước.

Gã biết vị trí cụ thể của Giang Sách Lãng, đối phương mới vừa đụng độ Cố Diệp.

Gã nhanh chóng tìm ra Giang Sách Lãng.

Anh và Mạnh Lan đang thương lượng đối sách.

Đây là một căn biệt thự.

Thế nên, chỉ có cửa sổ phòng là lối thoát.

Nói cách khác, tất cả đường ra của bọn họ đã bị Ninh Lịch phá hủy hết.

--------------------

Lời tác giả:

Mạnh Lan: Vậy mới nói, tỏ tình là chuyện không may.

Giang Sách Lãng - lần trước còn chưa tỏ tình đã gặp phụ huynh: Anh cũng thấy vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.