Giang Sách Lãng tuần tra một vòng quanh khoang phổ thông.
Không thấy Ninh Lịch đâu.
Nếu không phải biết rõ Giang Dật Triều đứng về phía mình, anh sẽ hoài nghi Giang Dật Triều đã dịch dung cho Ninh Lịch. Vậy có lẽ suy đoán của anh sai rồi, Ninh Lịch không tồn tại, có thể đó là một kẻ khác sở hữu năng lực tương tự. Những hành khách trong khoang phổ thông, hoặc đang ngủ, hoặc đọc sách, ăn cơm, chẳng một ai ngẩng đầu nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
Sau khi bay ba tiếng, máy bay vững vàng hạ cánh.
Tiếp viên hàng không lo lắng nhìn Hạ Vãn Vãn. Sau khi thấy cảm xúc của cô ấy thật sự đã ổn định như lời Mạnh Lan nói, tiếp viên cũng thả lỏng dần.
Khi đáp xuống đất thì trời đã sắp sáng, một vệt trắng xuất hiện nơi chân trời.
Cố Diệp đã xin nghỉ dài hạn để tập trung điều tra sự kiện Song Môn Giáo, hôm sau anh ấy không cần đi làm.
Vốn dĩ Hạ Vãn Vãn cũng định nghỉ việc, nhưng Cố Diệp đã cản cô ấy, anh ấy đã nói thế này: “Sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình, đừng chỉ lo chuyện trước mắt mà mặc kệ mọi thứ.”
Bốn người trở về nơi ở của Mạnh Lan, cũng may vẫn đủ phòng để dùng.
Ban đầu Hạ Vãn Vãn còn cảm thấy căn nhà này quá lớn, quá lạnh lẽo, nhưng bây giờ lại vừa vặn. Khoảnh khắc Mạnh Lan bước vào nhà, cô lập tức sửng sốt. Nồi niêu xoong chảo vẫn nằm trong bồn, trên bàn còn để nửa cái bánh kem phô mai, may sao không có ruồi bọ hay gián bò khắp bánh kem.
Hạ Vãn Vãn xấu hổ cười cười: “À thì, lúc ấy đi vội quá, mình không kịp dọn dẹp. Sau khi hai người mất tích, mình và Cố Diệp lên máy bay tới thẳng luôn, khi đấy mình sợ muốn chết! Bây giờ mình dọn ngay, nhanh lắm!”
“Không sao, ngày mai tìm người đến dọn là được. Cậu nghỉ ngơi đi, ai cũng mệt cả rồi.” Mạnh Lan đóng cửa nhà bếp rồi khóa lại, phòng ngừa bọn côn trùng vo ve chui ra.
Chỉ có hai phòng cho khách, Hạ Vãn Vãn bèn ngủ chung với Mạnh Lan tối nay. Cô ấy đã rã rời trong khoảng thời gian dài, nhưng đến khi có thể nghỉ ngơi thì chẳng thể ngủ được, trái tim đập nhanh thình thịch vì trải qua bao mệt nhọc. Hạ Vãn Vãn nhớ đến đêm đầu tiên gặp Mạnh Lan, cô đã lạnh lùng từ chối ngủ cùng mình.
“Lan Lan?”
“Hửm?”
“Sao lúc ấy cậu lại từ chối mình? Cậu ở một mình không sợ à?”
Vấn đề này đã khiến Hạ Vãn Vãn bối rối rất lâu.
Mạnh Lan xoay người nhìn Hạ Vãn Vãn đang mở to mắt trong màn đêm.
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở của tấm rèm, báo hiệu ngày mới sắp đến, có điều bọn họ cần phải ngủ bù.
Mạnh Lan trả lời: “Bởi vì lúc ấy, cậu bị ma quỷ nhập, mình không dám nói với cậu.”
Hạ Vãn Vãn:!
“Sao bây giờ cậu mới kể!” Hạ Vãn Vãn sợ đến mức bò dậy, bộ dạng tóc dài rối bù của cô ấy còn giống ma nữ hơn cả ma nữ trong làng Trường Thọ.
Mạnh Lan nói: “Dù sao cậu vẫn còn sống mà, không phải ư?”
“Cũng đúng.” Hạ Vãn Vãn lại trượt xuống dưới, quấn chặt lấy tấm chăn nhỏ của mình.
Cô ấy còn định nói thêm gì, nhưng Mạnh Lan đã cất giọng: “Cậu biết bảy giờ rưỡi mình sẽ thức dậy mà, bây giờ còn hai tiếng nữa sẽ đến bảy rưỡi.”
Hạ Vãn Vãn: …
Cô ấy phải tranh thủ ngủ thôi.
Hạ Vãn Vãn ôm chặt tấm chăn nhỏ của mình.
*
Đồng hồ sinh học của Mạnh Lan hoàn toàn bị rối loạn, cô đánh một giấc từ rạng sáng tới giữa trưa. Khi cô thức dậy, Hạ Vãn Vãn đã nấu cơm xong. So với Mạnh Lan, tuy cả tinh thần lẫn thể xác của cô ấy đều mệt mỏi, nhưng cũng không tới mức kiệt quệ. Khi biết được Mạnh Lan đói đến độ sụt mất hai ký rưỡi chỉ trong vòng ba ngày, Hạ Vãn Vãn đã rút kinh nghiệm xương máu, nhất định phải bồi bổ dinh dưỡng cho cô!
Mạnh Lan đẩy cửa ra.
Canh gà, xương sườn, cá chua ngọt.
Còn thêm pizza và vịt quay mà Cố Diệp đặt giao, tám ly trà sữa mà Giang Sách Lãng mua.
Quả nhiên đang tiêu tiền để phục thù mà!
Dùng bữa xong, bốn người quyết định đến địa chỉ của Hiệp hội 75 mà Cố Diệp nói. Dù Cố Diệp chưa xâm nhập vào trong, nhưng chỉ cần nhìn thông tin đăng ký và cách trang trí bên ngoài, họ cũng biết nơi này có quan hệ mật thiết với Hiệp hội 75. Hơn nữa, biểu tượng ban đầu của Hiệp hội 75 cũng được treo trên bức tường trắng của cao ốc văn phòng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phía sau cửa kính là một bức tường.
Khác với lần trước Cố Diệp đến, hôm nay cửa kính nơi này được mở hé, ánh đèn sáng trưng, ắt hẳn chủ nhân ở đây đang đợi bọn họ.
Cố Diệp đẩy cánh cửa kính lạnh băng ra, trong phòng tràn ngập mùi đàn hương. Một người đàn ông quen thuộc ngồi trên sofa, lật xem một quyển sách tiếng Anh “Khoa học toàn cầu” (*). Ông ta nghiêng đầu nhìn bọn họ, gật gù hỏi thăm: “Mấy đứa nhanh hơn tôi đoán nhiều, tôi còn tưởng chuyện hôm qua sẽ khiến mấy đứa phải nơm nớp lo sợ vài ngày. Quả nhiên đã trưởng thành rồi.”
(*)环球科学: là bản tiếng Trung của cuốn sách Scientific American.
Khi một mình đối mặt với bọn họ, tư thái của Giang Dật Triều hoàn toàn khác với lúc ở trại Thiền Minh. Ở trước mặt Mạnh Thu Nhiên, ông ta giống hệt một thằng nhóc luống cuống tay chân, nóng lòng chứng minh bản thân có thể hoàn thành di nguyện của bà. Nhưng hiện tại, phong độ ông ta nhẹ nhàng, khí chất già dặn điềm đạm.
Giang Dật Triều mặc một chiếc quần túi hộp, mang bốt Martin. Ông ta mỉm cười vẫy vẫy tay, bốn bộ dụng cụ pha trà đã được phục vụ trước mặt.
Người đàn ông thuần thục đổ nước suối tự nhiên được lấy từ núi vào ấm trà, rồi nhấn chốt mở: “Bây giờ có số liệu hỗ trợ tốt thật. Mà này, Cố Diệp, tìm hiểu cuộc sống riêng tư của công dân là hành vi trái pháp luật, cậu làm thế này là quan báo tư thù (*) đấy.”
(*) 公报私仇 - quan báo tư thù: lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.
“Tôi chấp hành pháp luật theo công bằng, ông vẫn đang nằm trong danh sách giám sát của chúng tôi.” Cố Diệp nói, anh ấy bình tĩnh ngồi xuống sofa đối diện ông ta.
Mạnh Lan nhìn một vòng quanh văn phòng rồi đứng trước đài phun nước. Ban đầu đây là đài phun nước chiêu tài trước cửa công ty, nhưng bên trong lại chảy ra dòng nước đậm màu đen.
Giang Dật Triều cũng không quay đầu, chỉ bảo: “Lúc ấy mẹ cháu đã trộm về từ nơi cội nguồn trong Song Môn Giáo, từ con sông tại đó. Chú thừa nhận chú sai, để khiến cháu nhanh chóng thức tỉnh, chú đã tiêm nước sông Minh vào cơ thể cháu. Ban đầu chú không định làm vậy, nhưng thời gian cấp bách. Cháu cũng biết đó, Bạch Thanh Thủy đã lợi dụng sông Minh, nó bắt đầu ảnh hưởng đến thế giới hiện thực rồi.”
Đầu ngón tay Mạnh Lan chọc vào dòng nước, cảm giác mát lạnh, rất thoải mái dưới ánh nắng chói chang mùa hè. Hiện giờ cô cũng không sợ hãi thứ nước đen này nữa, ngược lại còn cảm thấy có phần thân thiết với nó.
Giang Sách Lãng nhìn người cậu đã lâu không gặp của mình, cảm thấy thật xa lạ: “Vì sao?”
“Vì cậu sợ mình sẽ giống Bách Liễn, nên đành phải rời xa người nhà. Chỉ cần bị Song Môn Giáo để mắt tới, bọn họ sẽ tìm khắp chân trời góc bể. Cậu không thể để em gái mình gặp nguy hiểm, còn cả cháu nữa. Sau khi Mạnh Thu Nhiên chết, cậu vẫn luôn lên kế hoạch biến mất, chờ đợi thời cơ thích hợp.” Giang Dật Triều nói.
Giang Sách Lãng hỏi tiếp: “Bách Liễn đã xảy ra chuyện gì?”
“Trước tiên chúng ta cần phải biết về tiền căn hậu quả. Bốn ngày trước, cậu bị kéo vào thế giới Thần Ẩn. Chính đám người của Song Môn Giáo đã mở ra, không ngoài dự đoán thì ắt hẳn do kẻ tên Ninh Lịch kia. Cậu từng gặp gã rồi, gã là thư ký bên cạnh Bạch Thanh Thủy. Có lẽ dục vọng trong nội tâm của gã đã khiến thế giới Thần Ẩn buông xuống, mà nguồn gốc dục vọng của gã là cháu.” Giang Dật Triều chỉ vào Mạnh Lan.
Mạnh Lan như đang suy tư gì đó, cô gật đầu: “Gã thích cháu từ lúc nào?”
Giang Dật Triều:?
Cố Diệp:?
Mạnh Lan khó hiểu: “Không phải chú bảo nguồn gốc dục vọng của gã là cháu sao? Đàn ông mà, cháu hiểu!”
Giang Dật Triều bất đắc dĩ, xoa xoa ấn đường: “Cháu không khác gì mẹ cháu. Không phải gã thích cháu, mà gã muốn giết cháu. Nếu chú đoán đúng, Ninh Lịch rất ỷ lại vào Bạch Thanh Thủy.”
Mạnh Lan bình tĩnh đáp: “Cháu biết, gã yêu bố, hay còn gọi là Electra complex. Theo thông thường, bệnh nhân với triệu chứng tâm lý này đều…”
Giang Dật Triều cắt ngang: “Để chú nói, được không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vâng.”
Mạnh Lan chỉ cảm thấy bản thân hơi hưng phấn, cô cũng không biết tại sao mình lại xen mồm vào.
Giang Sách Lãng chỉ chỉ nước đen: “Có phải em vừa mới nghịch nó không?”
“Đúng vậy.” Mạnh Lan nhìn ngón tay mình, bấy giờ cô mới phát hiện hôm nay trên ngón tay mình đã xuất hiện thêm vết thương do bị trang giấy cắt qua.
Giang Sách Lãng còn nhớ lần trước sau khi bị tiêm nước đen, tức là nước sông Minh, Mạnh Lan cũng rơi vào trạng thái cực kỳ hưng phấn như một đứa trẻ. Giang Dật Triều giải thích: “Bởi vì nước đen và cơ thể sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, cuối cùng dẫn tới tình hình như vậy. Chú kiến nghị các cháu đừng thử, thẻ ẩn của các cháu vẫn chưa thức tỉnh, chỉ cần tiêm vào một ống thôi thì sẽ trở nên nửa điên loạn.”
“Đã từng có một cô bé vì muốn sống sót trong nhiệm vụ nên đã nhờ chú tiêm nước sông Minh vào cơ thể, nhưng ngay sau đó, cô bé ấy lập tức trở nên điên cuồng. Không phải ai cũng đủ khả năng khống chế sức mạnh này.”
“Được rồi, tiếp tục về Ninh Lịch. Ninh Lịch lớn lên trong trại mồ côi, gã bị người thân vứt bỏ do mắc dị tật sứt môi. Sau này gã được Bạch Thanh Thủy nhận nuôi. Ở thế giới Thần Ẩn, làm thẻ ẩn thức tỉnh không phải việc có thể kiểm soát được. Nó không nằm ở chuyện giết người, cũng không phải vấn đề cuối cùng còn tồn tại bao nhiêu người, mà nó hoàn toàn quyết định ở việc sức mạnh linh hồn của người đó có thể bùng nổ ít hay nhiều.”
“Bên cạnh Bạch Thanh Thủy có ít nhất năm sáu cô nhi, nhưng may mắn thay, Ninh Lịch là người duy nhất sở hữu thẻ ẩn biến đổi, nhờ thế mà gã đã trở thành phụ tá đắc lực của Bạch Thanh Thủy, giống trợ lý hoặc thư ký của ông ta. Chú từng lấy danh tính Liên Hải Bình để tiếp xúc với Ninh Lịch, gã cơ bản chỉ nghe theo lệnh của Bạch Thanh Thủy, hoàn toàn không để ý đến lời của người thứ hai.”
“Số người mất mạng dưới tay Ninh Lịch cũng không ít hơn Trì Lân bao nhiêu, nhưng Trì Lân chỉ xem như thành viên râu ria. Có người còn bảo Trì Lân chẳng khác gì tên phải đi nhặt rác, thứ cặn bã gì cũng lấy, kẻ nào cũng giết. Còn Ninh Lịch thì không hứng thú sát hại những người tay không tấc sắt đó, nhưng mục đích của bọn họ đều giống nhau, đều hy vọng có thể dùng [Dưỡng chất] để tăng cường năng lực của bản thân.”
“Tuy Bạch Thanh Thủy bất mãn với Trì Lân, nhưng ông ta cũng không ngăn cản gã. Còn với Ninh Lịch, ông ta lại vô cùng tán thưởng. Rõ ràng bọn họ đều làm chuyện như nhau. Trong Song Môn Giáo lan truyền một tin đồn, họ cho rằng Bạch Thanh Thủy yêu thích Ninh Lịch bởi vì gã giống một người. Thật ra bây giờ thì không còn giống nữa, nhưng chú đã nhìn thấy Ninh Lịch lúc nhỏ, gã trông như một con búp bê, hao hao cháu vậy. Nói chính xác hơn, khuôn mặt của gã cũng rất giống mẹ cháu.”
Giang Dật Triều hồi tưởng.
Hạ Vãn Vãn chen vào một câu nói lỗi thời: “Hoàn Hoàn giống nàng…” (*)
(*) 菀菀类卿: Đây là một câu đùa trên mạng ở Trung Quốc, có nguồn gốc từ bộ phim “Chân Hoàn Truyện”. Trong đó, Hoàng Đế viết thư cho Thuần Nguyên Hoàng Hậu, biểu đạt: Hoàn Hoàn rất giống nàng. Trên thực tế, bởi vì Hoàn Hoàn giống Thuần Nguyên nên mới được Hoàng Đế sủng ái, nàng chính là thế thân của Thuần Nguyên. (Theo Baidu)
Mạnh Lan: …
Có sao nói vậy, cô biết bản thân mình xinh đẹp, nhưng cô không muốn thừa nhận có người giống hệt cô, hơn nữa lại là một thi thể cháy đâu.
Giang Dật Triều kể tiếp.
“Ninh Lịch trở thành người duy nhất bên cạnh Bạch Thanh Thủy, gã phụ trách tất cả mọi việc của ông ta. Mãi đến ba tháng trước, gã thấy được ảnh của cháu. Bạch Thanh Thủy nắm trong tay danh tính của đại đa số người mới thông qua Lưu Minh, sau đó ra lệnh cho Trì Lân tiến hành điều tra, phán đoán tiềm năng của bọn họ. Thế nên, vào lần đầu tiên Bạch Thanh Thủy thấy ảnh cháu, Mạnh Lan à, khuôn mặt cháu giống mẹ mình như đúc. Bạch Thanh Thủy biết khi Mạnh Thu Nhiên rời khỏi ông ta thì đã mang thai, ông ta chỉ cần điều tra là có thể hiểu rõ hết toàn bộ chuyện trong quá khứ.”
“Ông ta biết, cháu chính là đứa con gái mà ông ta chưa từng gặp mặt.”
Mạnh Lan nói: “Chú đừng dùng xưng hô này được không? Có thể thay thành, người liên quan trên phương diện gen mà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]