Mưa to rào rào ngoài cửa sổ, Tô Ngọc Dung nhìn cặp mắt cong cong, cái miệng lệch run rẩy một cách quỷ dị của Phong Vu Tu đang cười nhạo mình, tức đau ngực. Nàng xuống giường, bước nhanh tới giường hắn, dùng sức tát một phát thật mạnh.
“Bang!” Một tiếng giòn vang, bị tiếng mưa rơi át đi nên nghe không rõ lắm.
Nhưng cảm giác nóng rát ở trên mặt Phong Vu Tu là chân thật, hắn đau đớn run run mí mắt, miệng lệch chảy ra nước miếng, cặp mắt vốn mang theo ý cười cũng biến thành vô tội ủy khuất: Sao lại đánh ta? Lớn vậy rồi còn sợ sét đánh, thật đúng là quá buồn cười!
Bộ dáng Phong Vu Tu giống như rất ủy khuất khi nhận cái tát càng làm cho Tô Ngọc Dung đang trong cơn giận dữ càng nóng giận hơn, nàng không chút do dự dùng sức tát thêm một cái: “Nhắm mắt chó của ngươi lại!”
Tự dung lại bị hắn phát hiện mình sợ sét, thật không còn mặt mũi! May mắn thay hắn không nói được, bằng không nếu việc này từ miệng hắn truyền ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ bất chấp tất cả mà giết hắn!
Phong Vu Tu thức thời nhắm mắt lại, tự an ủi bản thân: Hảo hán phải biết chịu cái thiệt trước mắt, hảo hán phải biết chịu cái thiệt trước mắt!
Tô Ngọc Dung thấy hắn nhắm mắt, lửa giận trong lòng mới dịu đi. đang định trở lại giường, một tia chớp chợt lóe, nàng vội vàng bịt kín tai. không lâu sau, một tiếng sấm xé rách màn đêm, chấn động lòng nàng vang lên.
Một lúc lâu sau khi tiếng sấm vang lên, Tô Ngọc Dung mới dám buông tay. Hít một hơi quay đầu nhìn lão già trên giường, thấy hắn vẫn nhắm hai mắt Tô Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phu-quan-bi-trung-gio/194403/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.