Tô Trường Lộc nghe vậy, bất đắc dĩ xoa ấn đường: “Đừng gấp, sốt ruột cũng vô dụng. Việc này, nhìn qua có vẻ như muội muội không đúng. Nhưng đệ cũng hiểu tính tình muội muội, tuy rằng kiêu căng nhưng từ trước đến nay đều phân rõ phải trái, muội ấy sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, nhất định là tên Phong Vu Tu khiến muội muội chịu ủy khuất.”
Tô Trường Phúc nghe vậy thì liếc mắt xem thường huynh trưởng: “Huynh suốt ngày nói ta chỉ biết chiều chuộng muội ấy, không phải huynh cũng thế sao?”
Biểu tình nghiêm túc của Tô Trường Lộc xẹt qua một tia vặn vẹo, đang muốn mở miệng giảo biện thì Phong Vu Tu đẩy cửa bước vào. hắn đã thay thường phục, sắc mặt vững vàng như có như không mang theo cảm xúc bi thương: “Gặp qua đại ca, nhị ca.”
Tô Trường Lộc và Tô Trường Phúc nhìn thấy Phong Vu Tu đi vào, không hẹn mà cùng ngồi bất động, sắc mặt không tốt nhìn hắn: “Ngồi đi.”
Phong Vu Tu ngồi xuống, nhận trà Tô Trường Phúc pha, không uống cũng không sốt ruột mở miệng. hắn hơi cúi đầu, trầm mặc, mang bộ dáng ta thật ủy khuất.
Tô Trường Phúc thoáng nhìn đại ca, lặng lẽ gửi cho Tô Trường Lộc một ánh mắt, lúc này Tô Trường Lộc mới trầm giọng mở miệng: “Muội phu, ngươi cẩn thận nói rõ cho bọn ta biết, vết thương trên mặt ngươi rốt cuộc là việc gì, chẳng lẽ thật sự là Ngọc Dung cào sao?”
Sống lưng Phong Vu Tu thẳng tắp, đôi tay đặt trên đầu gối, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hai vị cữu ca, ánh mắt rối rắm thở dài: “Kỳ thật việc này, cũng là do đệ sai …”
********
Hoàng hôn tại thôn trang là cảnh đẹp tĩnh lặng mà mỹ lệ.
Phía xa xa núi rừng là cỏ xanh mơn mởn, gió thổi tới lay động lá cây phát ra những âm thanh xào xạc. Ánh nắng chiều cam hồng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phu-quan-bi-trung-gio/1372787/chuong-38-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.