Tô Ngọc Dung thấy A Vân hái hoa về, liền cười: “A Vân, sao ngươi lại không nghĩ khuyên ta trở về, mà còn có tinh thần đi hái hoa thế kia?”
A Vân bĩu môi, nghịch nghịch bình hoa, nói thầm: “Tiểu thư, người bây giờ cứ như tảng đá vậy, nô tỳ nói gì người cũng không nghe, nên dứt khoát không nói đến mấy chuyện phiền não đó. Nếu đã tới thì cứ vui vẻ chơi đi, dù sao chúng ta cũng không ở thôn trang được mấy ngày.”
Tô Ngọc Dung nghe thế, bèn liếc mắt xem thường, nàng nằm trên ghế bập bênh cạnh cửa sổ, lòng chợt hoảng hốt, nàng biết, dù mình trốn qua mồng một cũng không thoát khỏi đêm rằm. không nói đến việc Phong Vu Tu nghĩ gì, nếu Phong lão thái bà biết được nàng cào mặt con trai bà ta, nhất định tức đến bôc khói, sẽ không để nàng tùy ý ở nhà mẹ đẻ. Chắc chắn dăm ba ngày nữa sẽ phái người đến nhà nàng thúc giục.
Đến khi đó, cha biết nàng trốn tới đây, nhất định sẽ đến giáo huấn nàng.
Haiz … thật phiền a ….. không thể có biện pháp hòa li vẹn cả đôi đường sao?
Sáng sớm hai ngày sau, trời còn chưa sáng, Phong Vu Tu liền đứng dậy rửa mặt, chuẩn bị vào cung làm việc.
Kim Trung pha một ấm trà, nhìn công tử thần thanh khí sảng, nhưng gương mặt đầy vết cào, nhíu mày hỏi: “Công tử, người thật lòng muốn vào cung làm việc sao? Người chắc chắn không cần hoãn mấy ngày ư?”
Phong Vu Tu môt hơi uống sạch chén trà, xoay người lấy trường kiếm treo trên tường, bấy giờ mới câu môi cười: “Quy củ của Vũ Lâm Quân ngươi không phải không biết. không được tùy ý xin nghỉ, chẳng qua trong lúc phu thê thân mật ta bị cào hai nhát, cũng không có gì, hà tất phải xin nghỉ.” nói xong liền bước nhanh ra cửa phòng.
Kim Trung trong lòng âm thầm hừ mũi xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phu-quan-bi-trung-gio/1372785/chuong-38-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.