Liễu thị vừa nghe Kim Trung giải thích, càng cảm thấy Phong Vu Tu thân bất do kỷ, lại càng thấy ủy khuất, nhưng, ủy khuất thì cũng có thể làm gì … Công tử cũng đã nói những lời tàn nhẫn đó, hắn không cho phép mình ở trong phủ, ảnh hưởng đến tình cảm phu thê bọn họ, nếu không đi, không chừng chọc giận công tử, người thật sự sẽ đem bán nàng đi Lương Châu.
Thực ra, nàng làm thiếp thất của Phong Vu Tu cũng không lâu, không nói đến việc không hiểu hắn, căn bản nàng cũng chưa từng hầu hạ hắn, giữa hai người càng không có tình cảm, nàng vẫn một thân trong sạch, dù ra phủ cũng không lo gả chồng, chẳng qua ….. Chẳng qua trên thế gian, liệu có mấy nam nhi, có thể phong thần tuấn lãng như hắn?
Nàng là một nô tỳ, dù cho được tự do, về đến nhà, cũng lắm cũng chỉ là gả cho đầy tớ nông phu, có thể có tiền đồ gì chứ?
Nhưng … thật sự không còn con đường nào khác …..
Kim Trung thấy nàng không chịu đứng lên thu dọn đồ đạc, vẫn ngồi khóc, vội giục: “Liễu thị, ngươi mau đi thu dọn đồ đạc, ngươi không hiểu tính tình công tử, người nói một là một, hai là hai, nếu ngươi chần chừ chậm trễ thời gian, người thật sự sẽ đem bán ngươi cho Lương Châu! Đến lúc đó ngươi có muốn khóc cũng không được!”
Kim Trung khuyên nhủ một phen, cuối cùng Liễu thị cũng bỏ những thứ trong lòng xuống, khóc sướt mướt đứng dậy vào phòng thu dọn đồ đạc rời đi.
Lúc Kim Trung trở về, Phong Vu Tu đã ở thư phòng viết mất chữ lớn.
Kim Trung đến trước bàn, thấy trên mặt bàn viết một chữ Dung. Trong lòng hắn nghĩ thầm, mỗi ngày công tử đều cãi nhau với Thiếu phu nhân, chứng tỏ người cũng không kiên nhẫn với Thiếu phu nhân, sao hôm nay lại đuổi Liễu thị, xong giờ lại ở thư phòng viết khuê danh của Thiếu phu nhân? Gần đây, công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phu-quan-bi-trung-gio/1372779/chuong-37-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.