Hiện tại Phong Vu Tu còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, chút sức lực của Tô Ngọc Dung đối với hắn không tính là gì, nàng chỉ đẩy khiến thân mình hắn hơi lắc lư, cũng không thể đẩy hắn từ trên giường xuống. Ngược lại, Phong Vu Tu dứt khoát bày ra dáng vẻ mặt dày vô lại, hai mắt mỉm cười nhìn nàng, lại làm bộ chuẩn bị nằm xuống: “Mới vừa ăn no, có chút mệt, ta cũng muốn nằm một lúc …”
(Hô hô: Hay đẩy Tu ca! Mạnh mẽ lên nào!!!!!)
Tô Ngọc Dung thấy vậy, lông tơ cả người đều dựng đứng cả lên, nàng không màng tất cả nhấc chân dúng sức đá hắn: “Cút ngay!”
“Ngô …” Phong Vu Tu bị Tô Ngọc Dung mạnh mẽ đạp xuống, lập tức rơi xuống đất. Một chân kia còn thuận tiện đá vào bụng hắn, hắn vừa mới ăn no, một cước của nàng thiếu chút khiến hắn nôn hết đồ ăn trong bụng ra!
Hắn khó chịu ôm bụng ngồi dưới đất, nhe răng trợn mắt nhìn Tô Ngọc Dung, xoa bụng nửa ngày, mới hít một hơi nhìn nàng kêu: “Tô Ngọc Dung! Ngươi làm cái quái gì vậy? Ngươi gỡ lụa đỏ ta cũng chưa nói gì ngươi, giờ chẳng qua ta chỉ gần ngươi một chút, ngươi vậy mà dám đá ta?”
“Ai bảo ngươi đến gần ta, ta chính là đá ngươi!” Tô Ngọc Dung khẩn trương lại phòng bị ngồi trên giường, nhìn bộ dáng khó chịu phẫn nộ của hắn, trái tim đập thình thịch, tên khốn Phong Vu Tu này, cư nhiên còn muốn động tay động chân với nàng, quá vô sỉ!
Tốt nhất nàng nên nhanh chóng nghĩ cách hòa li, bằng không cứ ở lại Phong gia, không sớm thì muộn cũng bị hắn chiếm tiện nghi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phu-quan-bi-trung-gio/1372773/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.