Tỉnh lại lúc nửa đêm, Phong Vu Tu phát hiện bản thân có chút không đúng, hắn cư nhiên biến thành bản thân khi còn trẻ, ngay từ đầu hắn vạn phần không tin, cho đến khi hắn hung hăng cắn lưỡi mình, cảm nhận được mùi máu tanh, bấy giờ hắn mới tiếp nhận sự thật quỷ dị này.
(Vị đại ca này, cớ sao ngài lại có ý muốn cắn lưỡi tự tử vậy??????)
Hắn có thể đoán được mình bao nhiêu tuổi, nhưng hắn không biết đây là ngày nào. Đẩy cửa, hắn định ra ngoài xem xét, kết quả vừa thấy bố trí ở ngoài viện, bước chân hắn khựng lại dưới mái hiên, cả người bất động. Trong viện, trên mỗi chiếc đèn lồng đều dán chữ hỉ!
Hỉ!
Tân hôn!
Hắn như trở về thời điểm tân hôn với Tô Ngọc Dung.
Trong chớp mắt đó, Phong Vu Tu nói không rõ rốt cuộc trong lòng hắn có cám giác gì? Khiếp sợ? Mừng như điên? Sầu lo? Tóm lại, cảm giác nào cũng có.
Gió đêm lạnh lùng thổi, khiến tinh thần Phong Vu Tu thanh tỉnh không ít, hắn trở lại phòng, dựa vào ghế dựa, nhìn binh thư hỗn loạn trên bàn sách, hắn nhớ tới đêm đó Tô Ngọc Dung khắc khẩu với mình vì việc Liễu thị kính trà.
Nhớ tới việc này, hắn bực bội nhéo ấn đường, ông trời vì sao cứ phải làm vậy? Một hai bắt hắn phải trở lại thời điểm xấu hổ này? Chả lẽ không thể để hắn trở về sớm hai ngày, ở đêm tân hôn sao? Giờ tốt rồi, sống lại một đời, hắn và Tô Ngọc Dung vẫn là phu thê, hai người họ lại cãi nhau lúc tân hôn …
Nhưng nháy mắt tiếp theo, hắn nghĩ ngay đến một vấn đề cực kì nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phu-quan-bi-trung-gio/1372770/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.