Hắn cứ như vậy nằm trên giường, nhìn nàng tuy lớn tuổi nhưng thật giống tiểu hài tử, uống thuốc khóc, trên người khó chịu khóc, ho khan không ngủ được cũng khóc, trong lòng hắn thấy kỳ thật nàng vô cùng đáng thương.
Có đôi khi nghĩ đến nữ nhi, nàng cũng khóc không cản được. Mỗi khi như vậy, nàng đều kêu Cửu Nhi tới đánh hắn, lấy giày vải đánh hắn … Hắn tuy đau, nhưng nhìn bộ dáng chẳng mấy chốc sẽ ra đi của nàng, đến tức giận cũng không tức giận nổi.
Thời tiết ngày càng lạnh, Tô Ngọc Dung ngày càng hư nhược, phần lớn thời gian một ngày nàng đều nằm trên giường, cơm ăn không vô, huynh đệ Tô đình Ninh mang theo thê tử, mỗi ngày đều tới chăm sóc, chỉ sợ vạn nhất nàng ….
Phong Vu Tu mỗi ngày nhìn nàng tiều tụy, không dậy khỏi giường, giống như hắn dù ăn uống tiểu tiện đều cần người hầu hạ, trong lòng chợt thấy thiếu vắng.
Ban đầu hắn trúng gió, hắn cảm thấy bản thân nằm trên giường không thể động có bao nhiêu đáng thương. Khi đó Tô Ngọc Dung còn ngày ngày tra tấn hắn, đánh hắn, mối ngày hắn đều thấy hận Tô Ngọc Dung, hận nàng không thể chết.
Nhưng hiện tại, nhìn bộ dáng Tô Ngọc Dung cùng mình không khác nhau là bao, trong lòng hắn lại thấy rẫu rĩ. Tô Ngọc Dung bị nhi tử và tôn tử của hắn hành hạ ra như vậy. Vốn dĩ là một lão thái thái khỏe mạnh, nàng có thể như nhị ca nàng sống đến hơn 80 tuổi, nhưng hiên tại … Sợ là nàng khó có thể chịu đựng qua mùa đông năm nay.
Trong lòng, trong lòng ….. Thật sự có chút không bỏ xuống được ….
(Đoạn này chắc ý cụ Tu là không nỡ để Tô Ngọc Dung ra đi ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phu-quan-bi-trung-gio/1372768/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.