Lý đại phu nói, loại dược này, một khi thân mình đã bị thương, thì không có cách nào khang phục như cũ, chỉ có thể chậm rãi từ từ điều dưỡng, có thể kéo dài ngày nào hay ngày ấy.
Chẳng qua nàng không muốn kéo dài làm gì, nàng không muốn sống nữa.
Hiện giờ nữ nhi ở nhà chồng trôi qua rất tốt, nhị ca đã có chất nhi chăm sóc, nàng cũng yên tâm, trong lòng nàng cũng không còn gì vướng bận.
Cho nên dù biết rõ độc dược kia sau khi uống rất nhanh sẽ chết, nàng cũng vẫn uống, nàng không muốn cố điều dưỡng kéo dài hơi tàn, nàng sống đủ rồi.
“A a …” Phong Vu Tu nhìn nàng suy yếu đến mức không thể động còn muốn lại đây, tâm tình bực bội: Đại phu nói ngươi cần nằm nghỉ ngơi, ngươi còn đi tới đây làm gì, ngươi nếu muốn đánh ta, qua mấy ngày nữa, thân mình có sức lực chút lại đến đánh, ta tạm thời không chết được, chờ ngươi đến đánh đấy.
Tô Ngọc Dung ôm ngực, há miệng thở dốc, thật vất vả địch đến giường Phong Vu Tu, cũng không còn sức mà ngồi trên mép giường của hắn, liền ngồi trên sàn nhà, dựa vào thành giường, hai mắt mệt mỏi nhìn hắn, thở dốc hồi lâu, mới khôi phục được chút sức lực, hướng hắn cười: “Hận ta sao?”
“A …” Phong Vu Tu cố gắng xoay đầu nhìn nàng, sắc mặt vàng vọt như vậy, đáy mắt đầy tơ máu như vậy: không hận ngươi, không có gì để hận ngươi cả, là bọn chúng lòng muông dạ thú, bọn chúng dám hạ độc ngươi, là bọn chúng sai, bọn chúng đáng bị lưu đày, đáng bị bỏ tù, đáng không được chết tử tế … Hơn nữa sự tình đã vậy, ngươi nói lời này có ý gì chứ ….
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phu-quan-bi-trung-gio/1372765/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.