Nói, nàng híp mắt, lãnh quang chợt lóe: “Nghĩ cách lục soát trong phòng của nha đầu kia, ta muốn nhìn xem, mẫu tử Liễu thị sắp xếp nhân thủ ở phòng bếp, ruốt cuộc muốn dùng cách gì để hại ta!”
Buổi chiều ngày thứ hai, Tĩnh Vân vào phòng, Tô Ngọc Dung liền phất tay để nha hoàn hầu hạ rời khỏi, cầm quạt phe phẩy nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”
Tĩnh Vân gật đầu, lau mồ hôi ghé sát vào nàng: “Nô tỳ lục soát được một lọ thuốc ở giường nha đầu kia, cần đi An đường, Lý đại phu nói bột phấn kia không phải độc, chỉ là một loại dược cực kì tổn hại thân thể, dùng vào sẽ không quá đau đớn, chỉ giống như bị cảm nắng, cả người vô lực, ghê tởm nôn mửa, không buồn ăn uống, dần dà tự nhiên cơ thể sẽ suy sụp, cho đến khi không còn nhìn thấy thế gian nữa.”
Tô Ngọc Dung nghe vậy, chậm rãi cười: “Cái này gọi là giết người không thấy máu.”
Tĩnh Vân lo lắng nhìn nàng: “Lão phu nhân, người tính thế nào? Người sẽ không thật sự uống thuốc này chứ? Lý đại phu còn cố ý dặn dò, nếu bị thuốc này làm tổn thương cơ thể, thì không cách nào tốt lên được.”
Tô Ngọc Dung nghe vậy cười cười: “Trẻ nhỏ chiều quá sinh hư, diễn trò thì phải diễn cho trọn vẹn, nếu không thực sự uống thuốc này vào, sợ là không thể gạt được mắt chó của bọn chúng!”
Mẫu tử Liễu thị sớm đã lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ, lại thuốc nham hiểm như vậy cũng sử dụng. Xem ra, nhất định bọn chúng đã sớm trù tính từ mấy tháng trước.
May mà đúng lúc nàng giăng bẫy, lần này có thể thu hoạch lớn rồi.
Mấy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phu-quan-bi-trung-gio/1372761/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.