Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 37 Chương 37 Chương 37 Chương 37 Chương 37 Chương 37 Chương 38 Chương 38 Chương 38 Chương 38 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 40 Chương 41 Chương 41 Chương 42
Chương sau
Tô Ngọc Dung đỏ mắt, cười tủm tỉm nhìn nữ nhi: “Những thứ này đều cho con, đây đều là của hồi môn năm xưa ngoại tổ mẫu con cho ta, khế ước ruộng đất, thôn trang, các cửa hàng, lúc biết tin con về, ta liền bảo con trai của A Du cô cô đem những thứ này đi bán, đổi thành ngân phiếu.” “Ở đây có tổng cộng mười ba vạn lượng, con cầm về đi, năm vạn lượng giúp Trường Tiêu đặt mua của cải, năm vạn lượng để nha đầu Trường Nhạc chi tiêu, dư lại thì con giữ lấy, đặt mua nhiều ruộng đất thôn trang sẽ không sai.” Phong Thanh Thanh nghe vậy không thể tin nhìn mẫu thân: “Nương, kia đều là của hồi môn ngoại tổ mẫu cho người, sao người lại đem bán? Đó là thứ mà ngoại tổ mẫu để lại cho người niệm tưởng mà!” Tô Ngọc Dung cầm khăn giúp nữ nhi lau nước mắt, thở dài nói: “Hài tử ngốc, ta chỉ có con là nữ nhi duy nhất, của hồi môn của ta không để cho con chả lẽ lại để lại cho hai tên tiểu cẩu kia sao? Ta mới không để bọn chúng được hưởng lợi đâu?” Nói, Tô Ngọc Dung lại cười: “Bất quá không phải toàn bộ nương đều cho con, ta có để lại một nửa cho các biểu ca của con, con xuất giá mấy năm nay, nương có thể sống tự do tự tại trong phủ này đều là do các biểu ca của con chống lưng cho ta. Thế nên hai tên tiểu cẩu kia mới không dám đối đầu với ta. Thế nên đồ trong hộp này, nương cho con, con hãy cầm lấy!” Phong Thanh Thanh liên tục lau nước mắt đang không ngừng rơi, một lát sau mới có thể ổn định lại cảm xúc gật gật đầu: “Nhưng nương, người đem của hồi môn chia hết, vậy bản thân người dùng gì? Làm sao có thể sống được trong phủ?” Tô Ngọc Dung gật gật đầu: “Năm đó khi tổ mẫu con qua đời, người có đem chìa khóa nhà kho trao cho ta, bạc trong tay ta nhiều tiêu không hết. Những thứ ta cho con đều là của chính ta, không lấy trong phủ nửa phần, nên con cứ yên tâm, hai tên tiểu cẩu kia không nắm được nhược điểm của ta đâu.” Phong Thanh Thanh thở dài, nắm lấy tay mẫu thân dán lên mặt: “Nương, nếu không …. Người cùng con đến Giang Nam đi. Người một mình ở lại đây, con không yên tâm. Vạn nhất ngày nào đó, bọn chúng gây khó khăn cho người, tính kế người thì phải làm sao đây?” Lòng Tô Ngọc Dung xao động, nàng thật sự muốn được cùng sống với nữ nhi, nhưng không được …. Nàng lắc đầu cười khổ: “Con quên lão già kia còn nằm trên giường, chỉ cần hắn vẫn sống, ta không thể đi khỏi cửa lớn Phong gia.” Phong Thanh Thanh dù biết những lời nói của mình chỉ là ảo tưởng, vẫn không nhịn được mà khóc, mẫu thân của nàng, ở Phong gia chịu ủy khuất cả đời, nhưng dù vậy vẫn không có cách nào thoát khỏi. Đến khi gần hoàng hôn, Kim Trường Tiêu đem bức họa tới, Tô Ngọc Dung đặt lên bàn, cẩn thận nhìn, vừa lòng gật gật đầu, lời nói thấm thía răn dạy: “Nam tử hán đại trượng phu, nghĩa là khi thành gia phải gánh trách nhiệm, không được có mới nới cũ, lòng dạ không được hẹp hòi. Ngươi cưới nàng làm thê tử nghĩa là cả đời phải đối xử tốt với nàng, có thể không nạp thiếp thì không nạp thiếp, hãy sống với nàng thật tốt, vợ chồng cầm sắt hòa minh, có biết không?” “Tôn nhi hiểu.” Kim Trường Tiêu biết, tổ mẫu sợ hắn giống như ngoại tổ phụ, nhưng hắn sẽ không, hắn đã gặp qua nhiều người, cả đời này, hắn có Doanh Doanh là đủ rồi, không cần ai khác nữa. Ba ngày sau, Phong Thanh Thanh sẽ xuất phát, hành lí cần sắp xếp cũng không có gì phiền phức, chỉ là khi biết nàng phải trở về Giang Nam, phía bên Tô gia rất buồn, báo rằng ba ngày sau sẽ tới tiễn. Huynh đệ Phong Viễn Hoài trong lòng cao hứng muốn chết, nhưng bề ngoài lại thể hiện đau thương, muốn tổ chức yến tiệc ở tiền viện để tiễn nàng đi. Nàng lấy cớ muốn được ở bên mẫu thân từ chối. Phong Luân Viễn trong lòng mắng Phong Thanh Thanh là loại không thức thời, tốt nhất là mau cút về Giang Nam. Biết tin nữ nhi phải trở về Giang Nam, Phong Vu Tu vô cùng luyến tiếc. Chỉ cần nữ nhi bước vào phòng, hai mắt hắn liền nhìn chằm chằm nữ nhi, thỉnh thoảng lại kêu ‘a a’ thể hiện sự tồn tại của bản thân. Tiếc rằng hiện giờ hắn không nói được, không ai hiểu hắn muốn nói gì, nếu không hắn cũng muốn cho Thanh Thanh vài thứ. Ba ngày này, Tô Ngọc Dung đều cố gượng cười tươi, dù có luyến tiếc cũng không dám lộ ra, khiến Kim Trường Tiêu vô cùng đau lòng. Hắn nói chờ khi thành thân xong, nhất định sẽ trở về thăm nàng, bấy giờ trong lòng náng mới được trấn an một chút. Thời gian trôi qua thật nhanh, ngày xuất phát cũng đã tới. Sáng sớm, Tô Ngọc Dung vừa tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy hai mắt nữ nhi đỏ bừng, đang ngồi ở mép giường nhìn nàng. Nhất thời, hai mắt Tô Ngọc Dung rưng rung nghẹn ngào không nói nên lời. “ Nương ….” Phong Thanh Thanh khóc, quỳ gối dập đầu mẫu thân. Tô Ngọc Dung kéo nàng đứng dậy, ôm nàng vào trong ngực: “Thanh Thanh ngoan, tuy rắng lần này đi không biết khi nào có thể trở lại thăm ta, nhưng con ở Giang Nam cứ yên tâm, nương có các biểu ca của con chiếu cố, không có ai dám khi dễ nương.” Phong Thanh Thanh gật gật đầu, lau nước mắt không ngừng, nghẹn ngào nói: “Mỗi tháng con sẽ gửi thư cho nương. Cho dù có chuyện gì xảy ra, nương cùng phải kể cho con, không thể chỉ nói việc tốt, không nói việc xấu đâu!” Tô Ngọc Dung gật gật đầu, nâng bàn tay già nua khẽ lau nước mắt cho nàng: “Nữ nhi ngoan của ta, đừng khóc, lát nữa các biểu ca đến tiễn con, khóc làm mắt sưng lên, trông xấu lắm.” “Nương …… Ô ô, con không quan tâm đẹp hay không đẹp ….. Con chỉ muốn nương đi cùng con….” “Nương không đi được, cả đời này cũng không thể đi được rồi …..” Phong Vu Tu nằm trên giường, nghe hai mẫu tử cáo biệt thật khiến lòng người đau xót. Lần đầu tiên hắn oán trách mình vì sao khi xưa lại quyết tâm một hai phải gả nữ nhi đến tận Giang Nam, thật ra để nàng lưu lại kinh thành cũng rất tốt …. Đến giờ cơm sáng, Kim Trường Tiêu chọn chuyện vui để nói, khiến tâm tình Tô Ngọc Dung tốt lên không ít. Ăn cơm xong, người bên Tô gia tới, mấy chất nhi chất nữ của Tô Ngọc Dung đều dẫn theo hài tử của mình, đến phủ tiễn Phong Thanh Thanh. Sáu chiếc xe ngựa của Tô gia chở gần hai mươi người. Mọi người ở Ngọc viên tiễn Phong Thanh Thanh, nói hơn nửa ngày, thấy tiết trời càng ngày càng nóng, cũng đến lúc phải khởi hành, Phong Thanh Thanh lau nước mắt, bước xuống lối đi, bái biệt mẫu thân. Tô Ngọc Dung đứng bên trong cánh cửa, đỡ lấy tay Hòe Nhi khóc không thành tiếng, ôm ngực đau không nói nên lời. Phong Thanh Thanh và Kim Trường Tiêu quỳ xuống, khấu đầu, lúc sau mới đứng dậy nói: “Nữ nhi phải về Giang Nam, mẫu thân đừng quá đau buồn, năm sau nếu có cơ hội, con nhất định sẽ về thăm mẫu thân.” Kim Trường Tiêu lau nước mắt tiến lên, khom người chắp tay: “Ngoại tổ mẫu yên tâm, chờ năm sau, tôn nhi nhất định sẽ dẫn tôn tức về thăm người.” Tô Ngọc Dung khóc, thở hổn hển: “Tốt, tốt …. Có lời này của con là đủ rồi …” Mắt thấy Tô Ngọc Dung khóc đến đứng không vững, đại chất nhi Tô gia Tô đình Ninh đứng bên cạnh Tô Ngọc Dung bèn xua tay nói: “Biểu muội, giờ cũng không còn sớm, nên xuất phát thôi.” Hắn vừa nói xong lại nhìn tiểu cô cô còn nhỏ hơn mình vài tuổi đang đứng cạnh, đỡ cánh tay nàng nhẹ than: “Tiểu cô cô, đừng khóc, hiện giờ trời đang nóng, người lại khóc như vậy, thân thể sao chịu nổi đây?” Tô Ngọc Dung sao có thể không khóc, nước mắt căn bản không thể ngăn được, nhìn nữ nhi chậm chạp không chịu nhấc bước, nàng hít thở sâu, hướng Thanh Thanh xua tay: “đi thôi, trên đường đi đừng gấp gáp, trời nóng trên xe để nhiều băng, đừng để bị nóng, nương không sao cả….” Phong Thanh Thanh gật đầu, được biểu tỷ đỡ, mỗi bước đi đều lưu luyến không nỡ rời khỏi Ngọc viên. Tô đình Ninh nhìn bóng dáng biểu muội hoàn toàn biến mất, mới đỡ Tô Ngọc Dung cả người run rẩy cơ hồ không đứng nổi đi vào phòng. “Tiểu cô cô, đừng khóc, nếu người luyến tiếc biểu muội, đợi hai tháng nữa, một ly rượu độc lấy mạng chó của lão già Phong Vu Tu, người giả bệnh đến thôn trang tĩnh dưỡng. Đến lúc đó chúng ta giúp tiểu cô cô phong tỏa tin tức, ta cùng với Văn Dương đưa người đi Giang Nam, ỡ chỗ biểu muội dưỡng lão.” Tô đình Ninh nói, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Phong Vu Tu, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm cô cô nhà mình, không ngừng cau mày. Nhìn gì mà nhìn lão già đáng chết kia, hại cô cô ta cả đời, sớm nên lấy cái chết tạ tội! Phong Vu Tu nằm trên giường không giận thái độ xem mình như chó mèo muốn giết liền giết của Tô đình Ninh. Ngược lại, hắn còn mong Tô Ngọc Dung đáp ứng, để hắn sớm được giải thoát. Tác giả có lời muốn nói: Lão già đáng chết kia muốn giải thoát, vậy phải hỏi mọi người có đồng ý hay không?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 37 Chương 37 Chương 37 Chương 37 Chương 37 Chương 37 Chương 38 Chương 38 Chương 38 Chương 38 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 40 Chương 41 Chương 41 Chương 42
Chương sau